Hà Nội: Đi Tìm Chỗ Cho Những Người Yêu Nhau...!

Thảo luận trong 'Trò Chuyện Tổng Hợp' bắt đầu bởi @ngoc, 27 Tháng mười hai 2006.

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. @ngoc Guest

    Ai chẳng muốn yêu nhau được khoác tay dạo chơi trên phố... đẹp như phim. Ai chẳng muốn có góc tâm tình cho thoả nỗi nhớ. Nhưng biết ở chốn nào? Không gian chật chội của đô thị đang làm méo mó đi cách ứng xử của giới trẻ trước cộng đồng. Đây là câu chuyện mộc mạc của một bạn trai về tình yêu của mình với kết thúc, may thay, có hậu nhưng lại cười ra nước mắt.
    Nàng là một cô gái con nhà gia giáo. Chính vì lẽ đó, tôi mất toi cả tuần lễ bấm bụng ngồi trong phòng khách nhà nàng cấm có được nhúc nhích chút nào.
    Sau một tuần, nàng có vẻ quý mến tôi hơn, chắc không chỉ do mẽ bề ngoài đẹp trai mà có lẽ còn ở bộ mặt tôi trông ngây thơ, thật thà một cách... đáng yêu. Thứ bảy thấm thoắt đã tới. Thu hết can đảm, tôi ngọng nghịu đứng lên xin phép bố mẹ được đưa nàng đi chơi. Thật may, sau cái nhìn giễu cợt, bố nàng - "khối thép băng giá" trở nên ấm áp hơn bằng cái gật đầu và lời dặn: “Nhớ về sớm nhé!”
    Nàng chạy ào đi thay đồ, còn tôi cũng hào hứng dắt chiếc xe đạp ra khỏi cửa. Tôi guồng từng vòng nhẹ nhõm trên phố, người lâng lâng, bay bổng với cảm giác mới lạ.
    Như một người sành điệu, tôi dừng xe trước quán "Dilmah - Trà của thế hệ mới" và mời nàng vào. Tiếng ghi ta không lời dìu dặt cùng khung cảnh "thiên nhiên" bố trí hài hòa trong phòng khiến tôi cảm thấy dễ chịu. Bên tách trà, dường như câu chuyện của chúng tôi diễn ra thân mật hơn. Nhưng lúc đó còn sớm, quán chưa có mấy khách.
    Chỉ sau một lát, không khí đã trở nên đông đặc với khói thuốc lá và tiếng cười nói ồn ào. Câu chuyện của chúng tôi chốc chốc lại bị đứt đoạn bởi người nọ kéo ghế, người kia rút điện thoại di động đến ngay sau lưng "a lố, a lồ" ầm ĩ. Tôi đành quyết định chia tay "Dilmah" và bắt đầu nghĩ cách tìm một nơi khác yên tĩnh, lãng mạn hơn cho lần đi chơi sau.
    Một ngày chủ nhật, tôi rủ nàng đến vườn thú Thủ Lệ. Đang thảnh thơi sánh bước trên cầu, tôi giật bắn mình vì có ai đó vỗ mạnh vào vai. Quay lại: - Anh chị, chụp một kiểu ảnh kỷ niệm nhé? Tôi cau mặt: - Ơ cái anh này hay nhỉ, mời mọc kiểu gì thế? Ngay lập tức, khuôn mặt đang cười nhăn nhở trợn mắt: - Này đây nói cho mà biết, chỗ làm ăn của người ta, không chụp khôn hồn xéo đi chỗ khác. "Một điều nhịn, chín điều lành", tôi vội kéo nàng đi dạo trên con đường ven hồ.
    Từ phía sau, một giọng nỉ non cất lên: - Cô chú, mua kẹo cao su? Nhanh như cắt, thằng bé chỉ khoảng 9 - 10 tuổi mặt nhem nhuốc dúi ngay vào tay tôi thanh kẹo cao su. Tôi đưa trả nhưng nhất định nó không cầm, sau cùng tôi đành tặc lưỡi rút ví lấy 5000 đồng để nó bớt kèo nhèo. Không hiểu từ đâu kéo ra một lũ lau nhau nữa, và tiếng mời cất lên nhao nhao: - ăn kẹo, cô chú! - Uống nước, cô chú! - Mua của cháu, này!... Lần này thì chính nàng kéo tôi đang loay hoay không biết xử trí ra sao trước đám trẻ bâu như muỗi.
    Mặc dù có phần nản vì chưa tìm được chỗ nào ưng ý, nhưng cứ nghĩ đến lúc phải khoanh tay, bó gối trong phòng khách nhà nàng làm tôi thấy oải cả người. Tuy những địa điểm mà tôi đưa nàng đến cũng chẳng hơn gì, nhưng biết đâu đấy, thử một lần nữa xem.
    Tôi chở nàng đến công viên Lê-nin. Bước vào cổng, tôi nhanh mắt đảo một vòng: bốn bề vắng lặng, ánh đèn không đủ sức xuyên qua các lùm cây, hắt thứ ánh sáng yếu ớt, mờ ảo. Tôi chọn một ghế đá khuất sau gốc xà cừ to. Sương lạnh, ngồi nói chuyện một lát nàng đã xo ro. Tôi trùm áo khoác lên đôi vai mảnh dẻ của nàng, định đứng dậy mua bao thuốc và gói kẹo bạc hà gô-li-a. Nhưng vừa quờ tay lấy ví, tôi có cảm giác túi quần bò đang mặc bị xẻ làm hai mảnh. Cái ví đã không cánh mà bay! Hôm đó, nàng biết ý trả hộ tôi tiền gửi xe.
    Sau khi rầu rĩ kể lại chuyện đó với mấy đứa bạn thân, chúng vỗ vai tôi cười phá lên: "Đã bảo mà, yêu là khổ, không yêu thì cổ. Thôi, coi nó như lộ phí tình yêu. Này, hay ông thử lên đường Thanh Niên xem sao?".
    Đường Thanh Niên buổi tối, ánh đèn vàng xuộm. Quả là lý tưởng cho những cuộc hẹn hò. Tôi cùng nàng đến lan can sát mép nước Hồ Tây. Tất nhiên, đã là đường Thanh Niên thì phải đông thanh niên. Chỉ đá mắt trông ngang thôi, tôi cũng có thể ước lượng "mật độ dân số" không dưới hai mét ba đôi. Trong khi tôi và nàng ngượng ngùng chẳng biết giấu mặt vào đâu thì họ thản nhiên như không, cứ như xung quanh bãi cỏ xanh không một bóng người. Giọng nói lào thào và những âm thanh sởn gai ốc cứ như xoáy vào tai. Nàng rụt rè đề nghị đi về và tôi cũng không còn biết cách nào hơn là nghe theo nàng.
    Tối khác, nàng rủ tôi đi sinh nhật đứa bạn ở Cầu Giấy. Dọc theo đường Láng, tôi để ý con đường này có vẻ "yên tĩnh" hơn các nơi khác do làm thêm đường nhỏ dành cho người đi dạo. Khi về, tôi tạt thử vào con đường nhỏ tối om. Thì ra không phải mình tôi phát hiện ra chỗ độc đáo này. Tôi chọn một gốc cây tương đối sạch sẽ, cùng nàng ngồi xuống. Nàng ngả đầu vào vai tôi tin cậy. Tôi trìu mến vuốt mái tóc dài mềm mượt như nhung của nàng. Chưa kịp nói những lời có cánh thì ánh đèn pha gay gắt và tiếng nổ phành phạch của chiếc FX 125 chở ba tên đầu trọc lốc trờ tới. Tiếp đó là tiếng cười khả ố và hàng tràng những lời tục tĩu văng ra.


    Một buổi chiều, hết giờ làm việc, tôi đạp xe chở nàng qua bên kia sông Hồng sang Gia Lâm, tránh cái ồn ào và bụi bặm nội thành. Tôi chọn bãi cỏ rất đẹp ven đê. Trời tối dần, sang đông mà trăng vẫn tròn vạnh trong vắt, khung cảnh thật thơ mộng. Chúng tôi mải mê nói chuyện, không để ý đến xung quanh. Chợt có tiếng rì rầm phía sau bụi tre gần đó cộng với tiếng cười "rúc rích". Giật mình, tôi đứng lên, nhìn kỹ.


    Tức thì ba bốn đứa trẻ lao ra, vừa chạy, vừa hét "Đôi này không sướng, mất công rình". Tưởng đã thoát nạn không ngờ một lát sau, có ánh đèn pin quét loang loáng của mấy chú chíp trong xóm đi ra. Dù cảnh vật có nên thơ đấy nhưng lúc này nàng đã phát khiếp: - Về thôi anh, nhỡ chúng nó "trấn" thì sao? Tôi đành phải đưa nàng về. Giấc mộng hẹn hò, yêu đương cũng tan tành như mây khói.

    Sau những trận "tái mào" đó, tôi băn khoăn: Vậy thanh niên thường đi chơi ở đâu? Chốn hẹn hò của họ là chỗ nào? Đầu tiên tôi hỏi mấy đứa bạn thân. Chúng nhìn tôi như nhìn một vật thể lạ: - Thì bọn tôi cũng chỉ quanh quẩn mấy nơi như ông thôi. Có điều ông cầu toàn quá. Hà Nội toàn "ngõ nhỏ, phố nhỏ", lấy đâu ra chỗ.
    Lần này đi chơi, tôi và nàng không còn háo hức như những lần trước. Tôi buồn rầu kể cho nàng nghe tất cả câu chuyện giữa tôi với mấy đứa bạn. Cả hai im lặng rất lâu. Sau cùng, nàng buột miệng: "Hay là... mình cưới nhau đi anh?". Tôi bàng hoàng phanh gấp, tưởng tai mình nghe nhầm. Đây cũng là điều tôi muốn nói với nàng từ lâu. Nhưng sao bộ mặt nàng ảo não đến thế?


    Tội nghiệp em yêu - và có lẽ cả tôi nữa - đã quá mệt mỏi chăng? Bi hài thay chuyện của tôi và nàng! Bao chốn hò hẹn yêu đương chẳng nói được, để cuối cùng thốt ra lời yêu ở ngay trên phố đông đúc kẻ qua người lại.

    Ôi "thiên đường", phải chăng vẫn còn ở trên cao!?


    P/S: hì hì, em đọc được bài này thấy vấn đề nêu ra quả là bức xúc [​IMG]

    kinh nghiệm tình trường đâu các bác........đóng góp !!! đóng góp!!!

    Em thì xin bổ xung sau, hehee...:D :D .kinh nghiệm không nhìu, ko dám múa rìu qua mắt thợ :p :p :p
    alex-natalia thích bài này.
  2. alex-natalia

    alex-natalia Ex-Mod

    Bài viết:
    1,062
    Được Like:
    612
    @ngoc có kinh nghiệm quá ta....chỉ cho anh với!!! hihihi....
  3. thangpnl

    thangpnl Thành viên

    Bài viết:
    148
    Được Like:
    10
    hay .....thanks bây h tìm chỗ hẹn hò đúng là khó thật, bây h hẹn nhau chắc qua điện thoại ...Alo em à anh đang ở nhà nghỉ Quý Dương bên gia lâm em sang nhé..anh em mình tậm sự Hiihiiii
  4. @ngoc

    @ngoc Guest

    ...........:D :D Pó toàn thân lun.........=)) =))
  5. @ngoc

    @ngoc Guest

    Công nhận rằng ở Hà nội hiện nay ko có nhiều chỗ dành cho giới trẻ lắm
    Một cô bạn đã tâm sự với @ngoc:
    "Mỗi khi đi chơi với chàng, tao đến nát óc vì chả biết đi chỗ nào. Ngày nào đi chơi cũng chui vào quán uống nước, rồi lại lòng vòng đi ăn vặt quán xá. Đi chơi kiểu này, chắc tao và chàng sẽ cùng béo lên vài chục ký cho coi....."
    =)) , đến khổ cho các đôi yêu nhau các pác nhẩy !!!
  6. thangpnl

    thangpnl Thành viên

    Bài viết:
    148
    Được Like:
    10
    anh nói chuẩn đúng ko ngọc @ bây h chỉ có tìm vào đấy mà tâm sự thoai.....hết cảnh chàng đứng dưới mưa chờ nàng đi học về rồi...
  7. thangpnl

    thangpnl Thành viên

    Bài viết:
    148
    Được Like:
    10
    lòng vòng mãi rồi cuối cùng cũng sang gia lâm em nhỉ .....hiiihiiiii
  8. @ngoc

    @ngoc Guest

    Ở phố Lý Thường Kiệt có quán cafe Mái Lá rất ổn. Nằm ngay gần ngã tư Lý Thường Kiệt - Quán Sứ.
    Ngày thứ 4 và thứ 7 có mấy cô rất xinh thay nhau đến chơi piano.. toàn những bản tình ca ... không gian quán nhỏ nhưng rất ấm cúng... lý tưởng cho các đôi yêu nhau đến tâm sự và nhâm nhi tách cafe thư giãn .......................mơ mộng bay bổng cùng tiếng đàn.:D :D
  9. cust172001

    cust172001 Ex-Mod

    Bài viết:
    396
    Được Like:
    125
    feeling nhẩy :D.....
  10. aphongs

    aphongs Ex-Mod

    Bài viết:
    692
    Được Like:
    225
    yêu là ......trong ..... 1 ít,rùi âm thầm lặng lẽ.......ra sông
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.