05 ĐIỀU CÁM DỖ GIÁM ĐỐC - Sự thật về thất bại của thành công

Thảo luận trong 'Trò Chuyện Tổng Hợp' bắt đầu bởi bevuitinh_tc, 7 Tháng mười hai 2006.

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. bevuitinh_tc Thành viên

    Trong cuộc đời mình, các Giám Đốc đều có một tuổi thơ như chúng ta [​IMG] nhưng thực ra.. chính chúng ta cũng đang là Giám Đốc điều hành chính bản thân chúng ta để ăn no chóng lớn nè, để học thật giỏi nè, để mai sau vươn tới đỉnh cao của sự nghiệp thành những Giám Đốc thật sự nè...

    Những lúc đó, chúng ta cần biết một sự thật về 05 thất bại của thành công mà các Giám Đốc thường nghĩ mình không thể phạm sai lầm...

    Các bạn có muốn biết trước điều này không? Các bạn có cảm thấy điều này thật ra cũng đáng quan tâm <mặc dù còn xa lắc..hihi> không?

    Nếu có (hoặc không), các bạn cũng cho bevuitinh này ý kiến nha ..hihi..
    Nếu các bạn ủng hộ, bevuitinh sẽ post 05 bài về sự thật những thất bại này.

    Bevuitinh xin cám ơn trước tất cả những ý kiến phản hồi của mọi người cho lời đề nghị tưởng chừng "xe.t xe.t" này ..hihi..
    tanthanh2009 and asam like this.
  2. asam

    asam Thành viên

    Bài viết:
    525
    Được Like:
    345
    Okie post đi em, anh đã từng thất bại trong kinh doanh vì 02 lý do rồi ( còn thành công thì nhiều lý do lắm ), để xem các lý do khác sao còn tránh nữa chứ :D
  3. i_love_sharp

    i_love_sharp Thành viên

    Bài viết:
    112
    Được Like:
    20
    Mình cũng muốn học hỏi, vì mình vừa ra trường chưa đi làm nên va chạm còn ít chưa có nhiều kinh nghiệm, cũng có thể vì vậy mà vừa rồi mình đã thất bại 1 lần, nhg đó cũng là 1 bài học cho mình
  4. Embesaigon

    Embesaigon Thành viên

    Bài viết:
    61
    Được Like:
    22
    kinh doanh thành công và thất bại là chuyện bình thường , người thành công tron sự nghiệp mà kg đi đôi với thất bại thì kg phải gọi la kinh doanh nữa rồi , muốn có kinh nghiệm trong kinh doanh thì cần phải liều và bản lỉnh , có gang thì mới làm giàu còn kg gan thì làm nhà nước ăn lương đều đều là ok rồi
  5. tanthanh2009

    tanthanh2009 Thành viên

    Bài viết:
    2,750
    Được Like:
    597
    Sẽ rất thú vị đây!
  6. bevuitinh_tc

    bevuitinh_tc Thành viên

    Bài viết:
    327
    Được Like:
    209
    BẮT TRUYỆN

    Làm Giám Đốc điều hành (GĐ) một tổ chức là một trong những thử thách khó khăn nhất trong sự nghiệp đời người. Nhưng thử thách này không có gì phức tạp.

    Có giám đốc, nhất là ở những đơn vị đang gặp khó khăn ắt sẽ không đồng ý với nhận định này. Họ sẽ kể cho bạn nghe rằng công việc họ đầy chuyện phức tạp và tế nhị nên khó đoán định thành công. Nếu đơn vị họ thất bại, họ sẽ chỉ ra ôột danh sách dài những nguyên nhân như sai lầm chiến lược, tiếp thị không đầy đủ, mối đe dọa cạnh tranh và thất bại kỹ thuật... Nhưng đấy mới chỉ là các triệu chứng của tình trạng khó khăn của họ.

    Mọi C.E.O thất bại - mà hầu như ai cũng có lần thất bại - cùng phạm một sai lầm cơ bản chung : Họ buông xuôi cho một (hay nhiều) trong 05 ĐIỀU CÁM DỖ GIÁM ĐỐC ...

    Nếu điều này đúng, nếu thành công của GĐ tùy thuộc vào một vài hành vi ít ỏi, thế tại sao số lượng GĐ thành công không nhiều? Tại sao họ vẫn phải đọc cùng các bản báo cáo tài chính, lịch trình phát triển sản phẩm và báo cáo tiếp thị để đi tìm bí quyết thành công? ...

    Tôi nghĩ diễn viên Lucille Ball (trong vai Lucy) trả lời câu hỏi này tốt nhất. Trong một tập khá cũ của sô diễn I Love Lucy, Ricky về nhà thấy Lucy đang bò quanh phòng khách. Anh hỏi cô ta đang làm gì thế, cô giải thích rằng cô đánh mất đôi bông tai. "Em làm mất đôi bông tai ngoài phòng khách à?" Ricky hỏi, Lucy trả lời "Không, em làm mất chúng trong phòng ngủ - Nhưng ánh sáng ngoài này tốt hơn nhiều" ...

    Với nhiều vị GĐ, ánh sáng là tốt nhất ở những nơi như tiếp thị, kế hoạch chiến lược, tài chính - những chốn ẩn náu an toàn so với nỗi đau khó lường khi phải tự xem xét hành vi của mình. Không may thay, họ khó lòng tìm thấy cơ hội cải thiện có ý nghĩa trong những lĩnh vực này.

    Ngay cả những GĐ tương đối tiến bộ thường trú ngụ trong căn "phòng khách" đầy tiện nghi của họ, ướm thử các xu hướng quản lý, lãnh đạo thời thượng để đi tìm các liều thuốc tương đối ít gây đau đớn cho các căn bệnh của họ. Dù có vài liều thuốc dường như có hiệu quả torng ôột giai đoạn, nhưng rốt cuộc chúng cũng sẽ đặt người GĐ trước những vấn đề căn bản đã gây khó khăn cho họ từ đầu - những vấn đề được xem xét từ 05 ĐIỀU CÁM DỖ GĐ...

    Bi kịch ở đây là hầu hết các GĐ có đủ trực giác nhạy bén để hiểu hết những điều này - nhưng nhiều người loay hoay mãi cũng không làm gì để giải quyết. Thay vào đó, một cách vô thức họ tự tách mình và những người khác khỏi các vấn đề lãnh đạo cá nhân của họ rồi miệt mài lao vào những chi tiết kinh doanh, thường đến mức tạo ra sự phức tạp không đáng có.

    Về bản chất, điều họ đang làm là đẩy sự an nguy của tổ chức và chỗ khó vì họ không sẵn lòng đối diện - và vượt qua - 05 ĐIỀU CÁM DỖ GĐ...


    (Còn tiếp) - Kỳ sau : CÁM DỖ THỨ 01 - CHỌN VỊ THẾ HƠN LÀ KẾT QUẢ !!!
  7. bevuitinh_tc

    bevuitinh_tc Thành viên

    Bài viết:
    327
    Được Like:
    209
    • Cá nhân bạn có xem đấy là một thất bại về mặt nghề nghiệp khi công ty của bạn không đạt được mục tiêu?
    • Bạn có thường tự hỏi, Kế tiếp là gì? Tôi sẽ làm gì để lên đến đỉnh cao sự nghiệp?
    • Bạn có băn khoăn nhiều không nếu công ty bạn vượt kế hoạch nhưng bạn vẫn chỉ là người ít ai biết so với đồng nghiệp trong ngành?


    Trước khi trả lời những câu hỏi này, xin mời bạn bắt đầu với câu chuyện dưới đây :

    Andrew

    Andrew O’Brien không phải là người sau cùng rời văn phòng hãng Trinity Systems trong năm năm qua. Thật ra anh chưa baog iờ ở lại quá nửa đêm từ khi đảm nhận chức GĐ điều hành.
    Đưa mắt nhìn ra khung cửa sổ lớn từ phòng làm việc của anh trên vịnh San Francisco, anh tự hỏi vì sao đến nông nỗi này.

    Ngày mai sẽ là ngày kỷ niệm một năm từ khi anh được thăng chức. Đó cũng sẽ là buổi họp hội đồng quản trị đầu tiên anh sẽ phải giải trình kết quả nguyên cả năm tài chính. Kết quả này, theo cách nói anh đã dần quen, “giỏi lắm cũng chỉ tầm tầm”.

    Nhưng kết quả này không làm anh băn khoăn bằng trạng thái tâm lý của mình. Gần đây, anh thấy không thoải mái khi đi dọc hành lang công ty. Anh thấy không chút tự tin khi điều hành các cuộc họp ban giám đốc. Và rõ ràng anh không trông chờ cuộc họp này vào ngày mai. Có lẽ họ sẽ không quá nghiêm khắc với anh, anh nghĩ, nhưng họ cũng sẽ không vỗ vai khen ngợi gì anh.

    Andrew O’Brien không thể phủ nhận anh đang ở vào thời điểm tệ hại trong thời gian là giám đốc ngắn ngủi vừa qua, một thơi điểm anh không ngờ đến nhanh như vậy.

    Thế rồi mọi việc lại xấu đi.

    GA BART

    Nhìn ra cửa sổ về hướng cầu Bay Bridge, Andrew nhận thấy không có chiếc xe nào chạy hướng Oakland ở phía đông. Điều này hơi lạ. Andrew thường ngạc nhiên thấy xe cộ náo nhiệt khắp thành phố vào bất kỳ giờ nào trong đêm. Anh nhìn sang chiếc đồng hồ trên bàn, thấy đã 12 giờ 2 phút sáng. Ngay vào giờ này trước đây luôn có xe chạy trên cầu. Giao thông cầu hầu như chưa bao giờ ngừng ở San Francisco, trừ khi động đất.

    Thế rồi anh sực nhớ.

    Trong đầu Andrew hiện ra các tấm bảng hiệu màu vàng cam anh từng lái xe chạy qua trên đường về nhà trong suốt hai tuần qua: “CẦU BAY BRIDGE TẠM NGƯNG HOẠT ĐỘNG ĐỂ SỬA CHỮA. NGÀY 4 & 5 THÁNG 3 TỪ GIỮA ĐÊM ĐẾN 5 GIỜ SÁNG”

    Anh chưa từng nghĩ đến chuyện phải qua cầu vào giờ này. Dần dà anh bỗng hiểu mình không thể lái xe về nhà đêm nay. Dĩ nhiên là trừ phi anh muốn đi đường vòng… quên đi thôi! Phải mất hơn một giờ lái xe và thêm hai tiếng làm việc cho cuộc họp ngày mai. Đấy không phải là ý hay.

    Nếu gặp lúc khác, anh chỉ cần thuê phòng khách sạn gần hãng, đưa quần áo cho dịch vụ giặt ủi suốt đêm và sáng mai sẵn sàng đi làm lại. Nhưng tối nay Andrew muốn ngủ trên giường của mình – cho dù chỉ còn ít tiếng đồng hồ. Hơn nữa, anh muốn gặp vợ con vào buổi sáng. Mặc dù Andrew không bao giờ thừa nhận, anh cần sự hỗ trợ tinh thần.

    Thế là anh bỏ giấy tờ vào cặp, lấy áo khoác và tiến ra cửa.

    Đường phố bên dưới cũng hầu như vắng bóng người như các phòng làm việc bên trên, trừ lối ra vào cuối dãy phố nơi một người vô gia cư tên Benny đang sống.

    Đôi lúc, Andrew suy gẫm cảnh đời Benny để tự cho mình cảm giác an ủi khi mọi việc không được tốt đẹp. Nhưng tối nay cách này cũng không thành công. Anh không thể thoát được nỗi ám ảnh với cuộc họp HĐQT đáng sợ sẽ bắt đầu trong vòng chín tiếng nữa.

    Khi anh khó nhọc bước về nhà ga BART cách đấy hai dãy phố, Andrew tự hỏi đã bao lâu anh chưa dùng đến phương tiện giao thông công cộng. Đã tám hay mười năm?

    Trên cầu thang cuốn xuống nhà ga xe điện ngầm, Andrew ngạc nhiên không thấy bóng người nào quanh đó. Nhà ga BART hoàn toàn trống vắng.

    Mua vé từ chiếc máy bán tự động xong, anh đến ngồi xuống ghế gần nơi tàu sẽ đỗ. Anh ngạc nhiên thấy mình không cảm thấy lạc lõng. “Mười năm đã trôi qua nhanh chóng” – Anh nghĩ thầm.

    Anh chưa kịp lấy giấy tờ ra khỏi cặp thì tàu đến. Vài toa đầu chạy vượt qua anh và đoàn tàu bắt đầu chạy chậm lại. Andrew thấy không có ai trên tàu. Ít ra đó là suy nghĩ của anh.

    CHARLIE

    Ngồi xuống chiếc ghế đầu tiên gần cửa lên xuống, Andrew bỗng cảm thấy mệt nhoài. Anh định làm việc trong 30 phút tàu chạy ra ngoại ô nhưng lại chỉ thấy muốn ngồi đó, mắt nhìn vào tấm bản đồ hệ thống xe điện ngầm tô màu để dễ phân biệt và suy nghĩ về sơ đồ địa lý của vùng Bay Area. Bất kỳ điều gì để khỏi nghĩ đến cuộc họp HĐQT.

    Khi tàu chạy vào đường hầm tối đen chạy dưới vịnh, Andrew vừa nhắm mắt thì cửa nối toa tàu đằng sau bật mở. Anh quay lại thì thấy một ông lão mặc đồng phục bước vào toa. Dường như ông ta là một người gác dan cho một nơi nào đó. Cái bảng tên “Charlie” gắn trên ngực áo sơmi màu xám của ông.

    Bỗng dưng Andrew thấy không thoải mái. “Mình có nên bắt chuyện với người này không?” Anh tự hỏi “Rõ ràng là ông ta chờ mình gật đầu chào, vì trên toa đâu còn ai. Nhưng ta nói gì bây giờ?”

    Sự thể đã hóa ra như vậy với Andrew. Anh nói chuyện với phóng viên đài truyền hình Financial Network khi thị trường chứng khoán sụt giá cách đây sáu tháng thì không có vấn đề gì. Anh cũng thấy thoải mái khi trình bày một vấn đề cho hơn hai trăm chuyên viên phân tích tại hội nghị tiếp thị. Nhưng vì một lý do nào đó không giải thích được, tối nay Andrew thấy bứt rứt – thậm chí lo lắng – với viễn cảnh trò chuyện đôi câu giữa đêm khuya với một ông lão. Mà lại là ông lão gác dan.

    Trước khi anh có thể nghĩ ra điều gì đó để nói, ông lão tóc bạc trắng đi qua anh không nói lời nào, bước vào toa kế tiếp và biến mất.

    Andrew lấy làm ngạc nhiên là thay vì thấy nhẹ người, anh cảm thấy bị xúc phạm khi lão gác dan ngó lơ anh.

    Nhưng cuộc họp HĐQT ngày mai lại chiếm lấy tâm trí anh và Andrew quyết định đến lúc phải làm việc. Khi anh vươn tay ra lấy chiếc cặp, đèn trong toa tàu chớp nháy rối tắt ngóm. Tàu rít bánh dừng lại. Ngồi một mình trong ánh sáng tờ mờ, Andrew tự hỏi không biết mọi việc còn tệ hại đến đâu thì cửa toa tàu kế bên mở ra.

    “Đi nào” ông lão mặc bộ đồ gác dan nói “Anh còn đợi gì nữa?” Rồi ông lão bỏ đi.

    TIẾP XÚC

    Thoạt tiên Andrew không núc nhích. Anh chỉ nhìn vào chiếc ghế bên cạnh như thể muốn tìm lời khuyên của một người không ngồi ở đó. Thế rồi, không chút lưỡng lự, anh bước theo ông lão sang toa bên cạnh. Người gác dan ngồi quay lưng về cửa. Huýt gió.

    Andrew cho rằng ông lão bị điên. <Ai lại đi tàu BART vào 12 giờ 30 sáng rồi bảo người khác đi theo mình?> – Anh nhủ thầm – <Nhưng thế tại sao mình lại đi theo ông lão này trên con tàu tối tăm này?>

    Có thể vì anh mệt, có thể vì anh mong muốn có điều gì giúp anh lãng quên thực tế. Bất kể lý do gì, Andrew bước đến bên ông lão và ngồi xuống ghế đối diện.

    Trước khi Andrew có thể thốt lên điều gì đó, ông lão thản nhiên nói “Hệ thống lò sưởi torng toa này tốt nhất trên cả đoàn tàu. Vào những đêm hơi lạnh như thế này tôi thích đến đây để trò chuyện”.

    “Trò chuyện về cái gì?” Andrew hỏi nhưng ngay lập tức anh nhận ra đấy là câu hỏi kỳ cục. “Trò chuyện với ai?” nghe có vẻ hợp lý hơn.

    Nhưng ông lão trả lời không chút ngập ngừng. “Thì về bất kỳ điều gì anh muốn”.

    Bối rối, Andrew hỏi điều hiển nhiên: “Thưa ông, xin lỗi tôi có quen ông không?” Anh luôn gọi người lạ là “Thưa ông” nhất là với người lớn tuổi. Ngay cả khi họ là gác dan.

    Ông lão cười. “Giờ thì chưa”

    Bây giờ tin ông lão bị khùng, giọng nói của Andrew chuyển sang như nói với trẻ con, gần như kẻ cả. “Thế ra ông làm việc trên đoàn tàu này?”

    “Có lúc là thế. Nếu người ta cần tôi trên này”, ông lão nói không có chút gì tự phụ. “Anh làm nghề gì để kiếm sống?”

    Andrew không biết nói sao. “À, tôi làm trong ngành kỹ thuật”

    “Kỹ thuật loại gì?”

    “Thật ra là đủ loại. Mọi thứ từ máy tính bỏ túi đến hệ thống máy tính thương mại. Tôi làm cho Trinity Systems”.

    “À, vâng, tôi có nghe đến nó”

    Andrew tự hỏi liệu có phải ông lão chỉ giả vờ biết công ty anh chăng.

    Ông lão tiếp tục hỏi. “Thế ra anh là một tay kỹ thuật?”

    Andrew ngưng một lát, quyết định trả lời phải rồi thôi. Nhưng vì một lý do nào không rõ, đột nhiên anh cảm thấy cần phải cho ông lão này biết anh là ai. “Thật ra tôi là GĐ công ty. Tên tôi là Andrew”.

    “À, còn tôi là Charlie. Hân hạnh được biết anh”.

    Khi họ bắt tay, Andrew chú ý ông lão không hề tỏ vẻ gì ngạc nhiên trước chức vụ của anh. <Ông ta có biết giám đốc là gì không nhỉ?> Andrew nhủ thầm. Sau một lúc im lặng lúng túng, anh hỏi ông lão “Thế chính xác ông làm gì?”

    Charlie mỉm cười. “Nghe này Andrew. Chúng ta đến đây không phải nói về tôi. Hãy nói về anh đi.”

    Lời đối đáp khéo léo của ông lão làm Andrew thấy thú vị nhưng cuộc họp HĐQT ngày mai không cho phép anh. “Thật ra, tôi sắp làm một ít việc riêng trên đường về nhà. Ngày mai tôi có cuộc họp quan trọng mà vẫn còn nhiều việc phải làm” Ngay lập tức Andrew cảm thấy có lỗi vì tỏ ra muốn xua ông lão đi. Mà thật ra anh cũng muốn vậy.

    “Ô, tôi xin lỗi,” Charlie lịch sự nói “Tôi sẽ để cho anh yên vậy. Chắc anh rất bận” Ông ta đứng dậy để đi và Andrew quyết định để ông lão đi.

    Bỗng nhiên đèn trong toa tàu chớp tắt mấy lần rồi tắt hẳn. Đoàn tàu bất động bây giờ tối đen.

    Từ trong bóng tối, Andrew nghe giọng của Charlie. “Đừng lo, anh bạn trẻ” Chưa đầy một giây sau ông lão bật đèn pin, Andrew tự hỏi ông ta lấy đâu ra mà nhanh thế nhưng thấy ánh đèn anh vui mừng nên không hỏi nữa.

    Thế rồi như thể đã nói câu này nhiều lần, ông lão nói: “Xem ra có lẽ chúng ta sẽ phải ở lại đây một thời gian. Sao anh không nói cho tôi nghe điều gì đang làm anh bận tâm?”

    Andrew trố mắt nhìn Charlie một vài giây. Đoạn, như thể anh không kiểm soát được câu trả lời của mình, anh đáp “Được rồi.”

    Anh không tin nổi câu nói ấy vừa rời khỏi miệng anh. <Có phải mình sắp kể cho ông lão này, người gác dan này nghe câu chuyện của ta? Mình tuyệt vọng đến thế sao? Rõ là thế vì mình sắp bắt đầu kể> Andrew hắng giọng. “Tôi không biết ông có biết gì về kinh doanh hay không nhưng làm GĐ phức tạp lắm”.

    “Thế à?” Charlie có vẻ ngạc nhiên “Kể cho tôi nghe xem nào”.

    “Charlie, tôi không muốn thô lỗ” Anh dừng lại tìm cách nói cho khéo. “Nhưng không biết chắc nó có hấp dẫn ông không”

    Charlie nhíu mày.

    Thoạt tiên Andrew nghĩ mìnn đã làm ông lão phật ý. Đoạn Charlie lên tiếng.

    Nhìn quanh toa tàu vắng như một tay gián điệp, ông lão nghiêng người tới trước, thì thầm “Này, tôi không kể chuyện này cho bất kỳ ai, Andrew, vì tôi không muốn ra vẻ như khoe khoang. Nhưng khi tôi còn nhỏ, cha tôi điều hành một công ty và học học được nhiều điều từ ông ấy”.

    Andrew làm ra vẻ có ấn tượng mạnh. “Ra thế. Loại công ty ấy là gì vậy?” Anh trông chờ câu trả lời là một cửa hàng bán dụng cụ hay một tiệm giặt ủi.

    “Đấy là một công ty đường sắt,” Charlie nói một cách tỉnh bơ. “Nhưng đấy không phải là điều quan trọng. Cha tôi nói điều hành một công ty là điều hành một công ty. Bất kể thuộc loại hình kinh doanh nào.”

    Andrew tự nhủ, không biết ông lão có bị hoang tưởng không nhưng anh vẫn tiếp chuyện “Ông ấy nói thế à?”

    “Đúng thế. Ông ấy còn nói chuyện này nữa. Đừng hiểu nhầm, Andrew, vì tôi tin chắc anh đang làm tốt nghề GĐ. Nhưng cha tôi nói điều hành một công ty không có gì là phức tạp. Ông ấy thường nói ‘con người làm cho nó phức tạp vì họ sợ nhìn vào các vấn đề đơn giản’. Lời ông ấy chính xác gần như thế.”

    Andrew bắt đầu cảm thấy bực dọc. “Charlie, ông nói tôi nghe. Vì sao con một GĐ công ty đường sắt lại trở thành một tay gác dan tại ga BART?”

    Andrew ngạc nhiên thấy câu hỏi châm chích của anh không làm ông lão phật ý. Thật tình dường như ông lão càng thêm vẻ tốt bụng. “Này, Andrew, chuyện đó thì có liên quan gì đến vấn đề của anh? Nếu tôi nghĩ tôi không có điều gì quý giá có thể chia sẻ cùng anh thì cứ nói thẳng thế đi. Tôi sẽ rất vui đi qua toa khác và tìm một tay GĐ khác để trò chuyện.”

    Andrew có ấn tượng mạnh với sự tự tin của ông lão. Anh mỉm cười tưởng tượng cảnh ông lão cố công đi tìm một người khác trên tàu vào giờ này, chưa kể là đi tìm một tay GĐ. Anh quyết định mình nên nhủ lòng thương người.

    “Thế ông nghĩ tôi đang phức tạp hóa nó quá mức sao, Charlie?”

    Charlie trả lời câu hỏi của anh như thể người hỏi hoàn toàn thành thật. “Tôi không biết chắc. Andrew à, vì giờ này tôi đâu ngồi vào chỗ của anh. Nhưng tôi có thể nói, lẽ ra làm GĐ là một khái niệm đơn giản”

    Ông dừng lại để tạo hiệu ứng nơi Andrew.

    “Dĩ nhiên, trừ phi anh đang thất bại”.

    Ngay lập tức má Andrew bừng đỏ, tai anh như bốc cháy. Ngay cả dưới ánh đèn pin yếu ớt, Charlie cũng nhận ra nét mặt biến màu, đổi dạng của anh.

    Với vẻ quan tâm, Charlie hỏi dồn: “Anh đang thất bại sao, Andrew? Vì nếu đúng như thế, chúng ta phải trò chuyện. Tôi rất mong anh chưa buông xuôi theo các cám dỗ ấy chứ.”

    Andrew ngồi thẳng dậy. “Nghe này, Charlie. Tôi không thất bại. Công ty đang hơi gặp khó khăn nhưng có cả đống lý do để giải thích. Rõ ràng tôi không xem mình là thất bại.”

    Andrew ngừng vài giây rồi hỏi thêm, “Nhưng ý ông nói ‘cám dỗ’ nghĩa là sao?”

    “Ý tôi nói là nếu anh đang thất bại – mà nghe như thể anh không cho mình là thế, nhưng cứ giả sử anh đang thất bại thì anh đang buông xuôi theo một trong năm điều cám dỗ mà mọi GĐ phải đương đầu.” Ông lão để Andrew suy nghĩ một lát trước khi kết thúc câu nói “Hay lạy Chúa, nhiều hơn một cám dỗ”

    Trước khi Andrew có thể lặp lại câu hỏi của mình, sự điên rồ của tình huống này bỗng đập vào mắt anh. <Mình đang ngồi ở đây, trên một chuyến tàu BART vào giữa đêm, để tâm trí bực dọc vì một lão gác dan gàn dở nghĩ mình đang thất bại> Anh muốn chấm dứt câu chuyện và quay lại suy nghĩ về cuộc họp HĐQT ngày mai nhưng ông lão gác dan đã khơi gợi sự tò mò của anh buộc lòng anh phải hỏi, “Ông làm ơn kể nhanh cho tôi nghe những cám dỗ ấy là gì?”

    Charlie ngưng một chốc. “Cứ ngồi thoải mái một lát. Tôi muốn hỏi anh vài câu hỏi.”

    Andrew hít sâu, nhìn đồng hồ và ngả người ra ghế.
  8. wapwap

    wapwap Thành viên

    Bài viết:
    31
    Được Like:
    3
    Hay lắm.
    Bé vui tính nhiệt tình quá
  9. Pagani

    Pagani Thành viên

    Bài viết:
    158
    Được Like:
    48
    Đang hấp dẫn mà bevuitinh chạy đâu mất rồi ???
  10. asam

    asam Thành viên

    Bài viết:
    525
    Được Like:
    345
    Hix hic mới ghẹo có tí mà đỏ mặt rồi. Chắc chạy ra bụi chuối khóc rồi đây :rolleyes:
    Khà khà hay em đi .......... tìm hung khí để tiếp tục gây án với anh?? :D :D

    Đùa tí thôi, tiếp đi Nhím, nhiều lúc đọc sao thấy hình như là ...... có mình trong câu chuyện đó. Hay lắm em, ủng hộ em post tiếp :D :D
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.