truyen dai ky Có ai đó hỏi em rằng: Thần tượng của đời em là ai? Em sẽ không ngần ngại trả lời: Là bố thân yêu. Có lẽ, trong cuộc đời của em, người đàn ông tuyệt vời nhất đã trở thành chồng của mẹ mất rồi. Bố của em không hoàn hảo. Nhưng đời này có cái gì tuyệt đối đâu chứ. Em thiết nghĩ cái gì không hoàn hảo mới thực sự hoàn hảo. Bố có những lúc sai, lúc đúng. Bố có những ưu điểm và những khuyết thiếu. Nhưng như thế mới là bố của em. Từ nhỏ cho đến lớn, dường như mỗi năm em mới có thể gặp bố vào dịp Tết và vào những dịp như giỗ ông, giỗ bà,... hoặc lúc bố bị bệnh phải về quê để mẹ chăm. Bố em là công nhân xây dựng nên phải xa nhà nhiều như thế. Có những lúc em ngây thơ bảo bố: "Sao bố hay đi thế? Bố ở nhà với mẹ con con đi". Bố cười bảo: "Bố ở nhà thì cả nhà mình chết đói à". Đúng vậy, bố ở nhà thì em vui, nhưng gia đình lại không có tiền tiêu. Em nhớ một lần, bố bị gãy chân, "được" về nhà để mẹ chăm. Bố về mà không báo trước, đi học về thấy bố, em chạy như bay nhảy vào lòng bố, làm bố ngã xuống sân. Lúc đó, nhìn bố em vừa vui vừa thương. tam su eva Bố em đi làm xa, lần nào về cũng có quà cho em. Quà đơn giản lắm, chỉ là mấy quả xoài, quả thanh long,... Bố bảo mấy quả này ở trong Sài Gòn rẻ lắm, nên mua về cho mấy anh chị em. Em lúc nào cũng cười tít mắt vì mấy thứ quả đó. Bố em đi làm xa nhưng lúc nào cũng quan tâm đến việc học của em. Nhớ hồi lớp 5, bố gửi cho em không biết bao nhiêu sách Toán nâng cao từ Sài Gòn về để em học. Bố em chỉ học đến lớp 7 thôi, nhưng đừng bao giờ xem thường trình độ của bố nhé. Phần lớn các bài toán mà em không biết làm đều được bố em hướng dẫn cho. Lớn lên rồi, lâu lâu bố còn đưa mấy bài toán của mấy đứa tiểu học đố em nữa. Bố hơi khinh thường em đấy nhé, mấy bài đó với em dễ như ăn cơm. Lúc nhỏ, bố hay chở mấy anh chị em em đi chơi trên cái xe đạp cà tàng của gia đình. Con ngựa sắt cùng 4 chiến binh đi từ nhà đến nhà ngoại, xuống nhà nội rồi lượn qua nhà các bác, các dì. Ngồi trên xe bố chở tuyệt lắm. Vào những đêm mát trời, có trăng, có gió, mấy bố con em hay đi chơi, còn vừa đi vừa hát nữa. Bố em rất yêu thể thao. Bố hay đá kiện, đá bóng, chơi cầu lông cùng chị em em. Bố tuy dáng người hơi nhỏ, nhưng hơi bị khỏe đấy. Bố hay đi xem em của em đá bóng. Có lần, thằng út đang đá bóng trong sân, có đứa định vào xô ngã nó, bố hét to: Làm con chú ngã gãy chân, chú xử đó nha. Bố em cũng hài hước đó chứ. Bố là người dạy em rất nhiều thứ từ những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống đến những triết lý của cuộc đời. Là con gái nhưng em vẫn biết vá xe, biết sửa điện, sửa nước, biết xây gạch, biết trộn vữa,.. Đó là những thứ bố đã dạy em. Bố bảo em con người quan trọng nhất là kỹ năng sống, phải rèn luyện cho thật tốt. Bố bảo không chỉ học những kiến thức chuyên môn mà phải ra ngoài đời chịu khó quan sát, chịu khó học hỏi nữa. Bố dạy em đừng bao giờ phụ thuộc vào đồng tiền, đừng bao giờ bị đồng tiền chi phối, tiền rất quan trọng nhưng không phải là tất cả. Em nhớ tất cả những gì bố dạy. Bố luôn là động lực cho em. Nhớ hồi cấp 3, em phải xa nhà đi học, những lần nghĩ về bố là những lần em quyết tâm học, đâm đầu học. Em vẫn nhớ lời cậu ruột của em bảo: "Con hãy nhìn vào những điều bố làm mà cố gắng. Bố con vất vả vì các con lắm". Em biết chứ. Bố em là công nhân xây dựng, ngày ngày phải tiếp xúc với xi măng, cát, gạch, mà bố em lại có bệnh đau lưng, đau vai. Em biết bố phải làm từ sáng đến tận tối mới kiếm được mấy trăm nghìn đồng. Có những lúc em gọi điện cho bố thì bố đang làm việc, là làm việc vào ban đêm khi người ta đã nghỉ ngơi. Em biết bố đi xa nhà, chỗ ăn ngủ cũng không tử tế, phần lớn là ngủ lại công trường, điều kiện thiếu thốn. Em biết vì kiếm tiền cho chị em em ăn học bố đã không quản ngại khó khăn, vất vả, kể cả những đau đớn. Những lần nghĩ đến vất vả của bố là nước mắt em lại rơi. truyện ngắn về tình yêu hay Bố của em còn được rất nhiều người yêu quý nữa. Các chú bác hay khen bố em chăm chỉ này, chịu khó này, tính tình được này, vân vân và mây mây nữa. Những lần như thế em tự hào về bố lắm. Em chỉ biết cười tít mắt và hãnh diện thôi. À, bố em cũng có nhiều điểm xấu lắm nhé. Bố em vào dịp Tết, hay uống rượu lắm. Mà bố uống rượu vào là nóng tính, nói nhiều. Có lần, bố uống rượu say nhưng cứ nằng nặc không nhận mình sai, còn lái xe máy đi, khổ nỗi, xe chạy ra đến cổng nhà bà ngoại thì đâm rầm vào tường rào nhà người khác. Bố uống say ứ chịu nằm nghỉ trên giường, mẹ con em khiêng bố lên giường, bố lại chạy xuống sàn nhà nằm. Mẹ con em đành bó tay. Cũng có một số lần vì rượu mà mẹ và bố cãi nhau. Nhưng những ký ức ấy đang nhạt dần trong em. Vì em biết những điều như thế không nên được lưu giữ trong trí nhớ quá lâu. Em kết luận lại bố xấu đi vì bố uống rượu. Nếu bố không uống rượu nữa thì bố sẽ tốt lên. Mà em cũng lạ lắm. Điều tốt của người khác em nhớ rất lâu, nhưng điều xấu về họ em lại quên rất nhanh. Nên bây giờ em cũng không nhớ bố xấu ở chỗ nào nữa, bố sai vào những lúc nào nữa. Dù thế nào đi chăng nữa, bố vẫn là bố của em, là chồng của mẹ em. Em vẫn luôn là con gái yêu quý của bố. Với em, người đàn ông tuyệt vời nhất thế gian là bố. Em yêu bố rất nhiều.