truyện dài kỳ hay Em cố gắng tiến gần anh hơn, nỗ lực bằng cách. Kể cả lúc ra Hà Nội rồi, em vẫn dành một sự quan tâm quá lớn đến anh, cố gắng kéo gần khoảng cách địa lý của chúng ta. Nhưng có lẽ em sai rồi, khi người không yêu ta thì chẳng có cách nào cảm động trước tình cảm của ta, hạnh phúc không thể xây dựng chỉ bằng tình cảm của một người được... Viết những dòng này rồi em mong sẽ khép lại câu chuyện buồn này. Và em tin rằng một cánh cửa khác tốt đẹp hơn sẽ mở ra với em. Em đến Sài Gòn vào những ngày thời tiết ẩm ương, giao mùa mưa nắng, đến với một thành phố xa lạ, không người quen, lúc đó em thật cô đơn, lạc lõng. Nhưng sự cô đơn đó cũng không kéo dài quá lâu, em đã gặp nhiều người bạn và hơn tất cả là em đã gặp anh – người đàn ông đã sưởi ấm trái tim đã biết bao lâu không còn thổn thức trước bất kì ai. Đó là một thứ tình cảm đến rất tự nhiên, đến một ngày không gặp anh em thấy trái tim mình nhung nhớ, em muốn quan tâm đến anh, được chăm sóc cho anh. Và từ khi nào em đã yêu anh. Anh còn nhớ cái ngày em nói thích anh trên sân thượng không, em đã mong có một câu trả lời để em biết rằng em có nên tiến thêm để gần anh hơn. Nhưng lần đó anh im lặng. Lúc đó em nghĩ rằng tình cảm của anh dành cho em chưa đủ lớn, rằng em chỉ cần cố gắng thôi, anh sẽ cảm nhận sự chân thành từ trái tim em. doc tam su tham kin Rồi em lại như con thiêu thân, tiếp tục lao vào một mối quan hệ mà chính bản thân mình còn không định nghĩa nổi. Em cố gắng tiến gần anh hơn, nỗ lực bằng cách. Kể cả lúc ra Hà Nội rồi, em vẫn dành một sự quan tâm quá lớn đến anh, cố gắng kéo gần khoảng cách địa lý của chúng ta. Nhưng có lẽ em sai rồi, khi người không yêu ta thì chẳng có cách nào cảm động trước tình cảm của ta,hạnh phúc không thể xây dựng chỉ bằng tình cảm của một người được. Chỉ một sự quan tâm rất nhỏ của anh, chỉ một cái xoa đầu nhẹ của anh cũng đủ làm trái tim em thổn thức rồi. Anh biết về tình cảm của em và em thì lại cứ hy vọng dù chỉ một chút thôi trái tim của anh cũng có em trong đó, và rồi em cứ ấp ủ điều đó vào sâu trái tim mình. Để rồi chợt nhận ra rằng sự im lặng của anh là một câu trả lời tàn nhẫn nhất. Có bao nhiêu sự tự ti, lòng tự tôn em đã dành cho những cuộc điện thoại cho anh để mong níu giữ một điều gì đó và rồi chỉ là những tiếng tút dài... Em biết rằng giờ đây anh đang ở bên cạnh một cô gái khác – cô gái khiến cho trái tim anh lay động và dẫu trước đó em có làm gì, có cố gắng thế nào thì đơn giản không yêu là không yêu thôi.... đọc truyện ngắn hay Nhưng em không thích cái cách mà anh kết thúc dù em biết đã bao giờ bắt đầu đâu mà có kết. Anh biết về tình yêu em dành cho anh và giá anh nói cho em rằng anh không yêu em ngay từ đầu, rằng bây giờ có một cô gái khác khiến anh yêu thì với em mọi thứ có lẽ sẽ dễ dàng hơn bây giờ. Sau cùng của sự im lặng, anh lại cho em câu cám ơn, cám ơn vì những gì em đã dành cho anh. Sau khi nghe lời đó thì em đã thấy tỉnh ra và em thấy tiếc, tiếc cho tuổi thanh xuân của em, một năm dài với một trò chơi đuổi bắt mà người chơi chỉ có một mình em. Giá mà anh có thể nói rõ ràng với em ngay từ đầu thì em đã không lãng phí 1 năm tuổi trẻ của mình với mối quan hệ không rõ ràng này. Em nhận ra rằng, anh không đáng để em khóc nữa, để em phải đau khổ nữa; sự hy sinh đó của em chính là sự đánh đổi cho tuổi trẻ của em, sẽ là một vết sẹo nhắc em rằng đừng bao giờ theo đuổi một điều gì mà ngay từ đầu đã không là của mình. Đã đến lúc buông tay rồi vì em biết rằng có buông tay thì mới biết cách nắm chặt được, muốn bước tiếp phải học cách đứng lại. Ngày mai là một ngày mới, em sẽ tiếp tục cuộc sống của mình mà không có anh ở đó và ở đâu đó cũng đang có một hạnh phúc thực sự đang đợi em bước đến!