Ngô Thị Ý Nhi Cơn mưa chiều đã tạnh từ lâu Trời đằm thắm như chưa hề mưa nắng Để em bảo lũ chuồn chuồn cánh mỏng Bay là đà vừa đủ để trời râm Ngủ đi anh Cho em lùa tay vào mái tóc xanh Như ngọn gió lùa qua cành mơn trớn Gió thì lạnh mà tay em thì ấm Ngủ cho ngoan ơi những nhánh tóc mềm Cứ tựa mình vào cánh tay em Sợi tóc bạc của đêm dài thao thức Cho em nghe nửa cuộc đời đắng ngọt Đang hòa dần vào cả cuộc đời em Ngủ đi anh Hãy ngủ thật bình yên Đừng trăn trở mà làm đau cả mộng Và vầng trán như một vùng biển động Xin hãy vì em đừng dậy sóng bạc đầu Ngủ đi anh! Ngủ đi anh! À ơi! Con cò bay lả bay la Bay từ cổ tích bay qua đời mình Bao giờ rau diếp làm đình Gỗ lim ăn ghém thì mình xa nhau… À… à ơi! Thân em là hạt mưa rào Một chiều cả gió lạc vào lòng anh Ta về sắm nhiễu Nghi Đình À ơi! Ta về sắm nhiễu Nghi Đình À ơi! Thôi ngủ đi, ngủ đi ơi dòng sông trăn trở Trăm nhánh ưu phiền xin chảy hết về em