Có bao giờ giữa nhịp chân hối hả đời thường Anh chợt nhận ra đã bỏ em rơi lại phía sau Cô đơn với nỗi niềm sâu kín Chôn chặt vào tim đau thổn thức Có bao giờ anh trở lại Dìu em đi những bước đời nông nổi Đôi chân em vấp ngã Cố đuổi kịp anh Níu vai anh bằng đôi tay gầy nhỏ bé bằng những nụ cười bằng ánh mắt sâu bằng hơi thở dịu dàng bằng mái tóc thơm… Có bao giờ anh chùn bước Nhận ra bàn chân em tươm máu bởi vô tình em giẫm đạp những chiếc gai được tạo ra bởi chính mình bằng những suy tư bất thường và những trăn trở ray rứt Em ấp ủ riêng mình một nỗi đau Tình yêu anh dù nồng ấm dịu êm vẫn không thể lấp đầy khoảng trống trong trái tim người con gái Em khao khát giấc mơ đời cháy bỏng Được đốt mình trong ngọn lửa đam mê Sau những phút giây đắm mình vội vã Em lại lọt thỏm mình trong nỗi nhớ chơi vơi Muốn chạy theo anh đến chân trời góc bể Chợt hụt hơi nơi lối rẽ đêm tàn Quay lưng bước khi bình minh vừa hé Thêm một lần em chạm khắc tim em! Có bao giờ anh nhớ lại Khoảnh khắc nào Cho anh... Cho em… Cecilia 18/06/08 Ngồi buồn làm thơ con ếch!/
Có bao giờ anh ngồi anh nhớ đến em Có bao giờ anh buồn anh khóc vì em Dạo này bạn già của tui văn chương lai láng ghia...đừng bùn nữa...:hug: