Có khi thiếu mới là đủ!

Thảo luận trong 'VĂN HỌC - NGHỆ THUẬT' bắt đầu bởi ryo, 10 Tháng ba 2008.

  1. ryo Nick Vi Phạm

    Mình biết điều đó qua hơi thở của nàng. Hơi thở của người phụ nữ sau sinh con, béo lên, nó to hơn mức bình thường, to thêm tí nữa là thành tiếng ngáy… Không ngủ được nên lại nghĩ quẩn, nghĩ quanh. Cứ cuối một đoạn suy nghĩ là một chút thở dài.

    Thở dài! Phải rồi, từ ngày còn yêu nhau cho đến trước khi có cô con gái xinh xắn, mỗi khi mình thở dài nàng đều biết và hay hỏi: "Sao anh thở dài?". Chỉ hỏi thế thôi mà mình đã thấy lòng nhẹ đi nhiều. Sao đêm nay mình thở dài cả chục lần rồi mà chả thấy nàng hỏi gì cả? Do nàng ngủ say, hay từ lâu nàng đã không còn nghe thấy tiếng thở dài của chồng?

    Ngẫm lại thời gian gần đây, cuộc sống gia đình và tình cảm vợ chồng êm đềm thật đấy. Những gì nàng thích, nàng muốn, mình đều đáp ứng, hoặc cơ bản đáp ứng. Nào là bớt la cà nhậu nhẹt, về nhà sớm. Nào là chăm con để nàng cộng sổ sách, rồi cả cái khẩu hiệu "tiền lương đưa đủ, tối ngủ ở nhà…". Thực hiện được thế này, các ông bạn sẽ trách mình đây. Nhưng bù lại, mình thấy vợ không còn càu nhàu, thấy mắt nàng sung sướng và đắc thắng. Có lần đang hì hục dạy con rèn chữ, ngó lên bắt gặp ánh mắt của nàng từ gian bếp nhìn vào. Ôi, nó sáng choang, thể hiện sự hoan hỉ tột độ!

    Khi chồng tuân thủ theo ý của nàng, dường như nàng coi đó là một hạnh phúc. Nhưng mình lại không cảm thấy thế. Cuộc sống không đơn giản như em nghĩ đâu. Cứ tưởng ngày nào cũng giống ngày nào là gia đình yên ổn, hạnh phúc. Nhưng mình biết có những con sóng ngầm đang trào lên, rất mạnh mẽ ở trong đầu. Không hẳn từ cuộc sống gò bó và khuôn phép, mà chính từ tình cảm đã đến ngưỡng của sự dư thừa. Sự quan tâm, chăm chút quá đôi khi không phải là điều tốt. Thiêu thiếu một tẹo lắm lúc lại hóa hay!

    Càng nghĩ, mình càng thấy rõ vấn đề của chính mình. Những lần đi công tác xa nhà, khi về luôn có một cảm giác hạnh phúc vây quanh mình. Sau khi con gái ôm cổ bố, mình lại muốn được ôm ngay vợ mình, ghì rõ chặt! Nhưng cứ ở nhà cả tuần thì chẳng còn cảm giác ấy. Hoặc những hôm nàng đi vắng thì thật sướng. Bạn bè vẫn gặp nhau suốt đấy chứ, nhưng ngày đó thì cứ như lâu rồi không gặp. Thôi thì nhậu, tâm sự, rồi lúc có hơi men vào hứng lên ao ước giá như chưa lấy vợ…

    Rồi trong mớ ký ức hỗn độn và những ước muốn miên man, mình chợt nhận ra đã từ lâu không còn khen vợ mặc bộ đồ này đẹp, mái tóc kia hợp; không nghe được hết những tâm sự của nàng về công việc, cũng chẳng để ý nàng đang nghĩ gì khi ngồi xem tivi cạnh mình… Cuộc sống được vo tròn theo một công thức định sẵn cho mỗi gia đình đã làm mình ngại "phá cách", hay bản thân mình cũng đã thay đổi, hoặc cả nàng và mình đều đang quá tin tưởng vào sự bình yên này sẽ kéo dài mãi mãi chăng? Có lẽ thế!

    Từ mai mình sẽ làm gì nhỉ, quan tâm đến nàng hơn, đòi hỏi nàng quan tâm đến mình hơn? Hay "nổi loạn", "vùng lên" để cuộc sống của riêng mình có thêm hương vị, thêm cảm xúc mới? Kệ, chuyện này tính sau. Trước mắt, mình sẽ tìm cách để nàng biết rằng trên thế giới có một câu ngạn ngữ rất chí lý: "Tình yêu như con quái vật, để nó đói thì nó sống khỏe, cho nó ăn no, nó chết ngay!"