Giữa những ngày dài dằng dặt Chỉ còn khuôn mặt em Sáng trong và bình lặng Dù hai đứa chúng ta Chưa lúc nào sung sướng Những ngày đau khổ ấy Khuôn mặt em Như mảnh trăng những đêm rừng cháy Trên đường đi Anh đặt em trên đồng cỏ Thấy đẹp mãi màu xanh cỏ dại Trên đường đi Anh đặt em trên dốc núi Ðể tìm lại những đường mềm của núi Trên đường đi Khuôn mặt em làm giếng Ðể anh tìm lấy đáy ngọc châu ôi khuôn mặt sáng trong và bình lặng Tôi được đầu tiên và còn lại cuối cùng Văn Cao