Có một cô gái và một chàng trai, cùng sinh ra và lớn lên ờ một miền quê xa lắm, nơi đó có những cánh đồng bát ngát trĩu nặng fù sa. Hai người cùng lớn lên và cùng học chung một lớp, năm tháng dần trôi, chàng trở thành kỹ sư nông nghiệp còn nàng thì nối nghiệp cha trở thành cô giáo, chẳng biết từ khi nào chàng và nàng tự cảm thấy trong lòng thường hay lưu luyến khi bắt gặp ánh mắt của nhau, họ thầm nhủ trong lòng "Mình đã yêu rồi". Tình yêu của họ thật tuyệt vời và sẽ tuyệt vời hơn nếu ko sảy ra thảm cảnh. Trong một chiều mưa gió, chàng đã vĩnh viễn ra đi do tại nạn giao thông, bỏ lại trên cỏi đời nhiều hoài bão, ước mơ và cả cô bạn bé nhỏ ngày nào. Và củng tình cờ, vào một buổi chiều mưa, nàng lặng lẽ bước đi trên con đường quen thuộc mà ngày xưa cả hai cùng đi học, bất chợt niềm thương nhớ chàng chợt dậy lên da diết, thế là nàng sáng tác nên bày thơ này: Tuổi học trò nhớ lắm những mùa mưa Tan trường về mình che chung mãnh áo Anh khen em cô bé sao chu đáo Em thẹn thùng chân bấm nước thêm nhanh Mưa học trò nhớ lắm fải ko anh Vết chân Trâu đã bao lần mình vấp Bờ kênh Tây lên đênh con nước ngập Nắm tay ngại ngùng chân bước song song Mưa học trò dẫu ướt áo vẫn mong Phượng mau lớn che mát đường đi học Lúa mau vàng anh nhìnem ghánh thóc Hạt thóc vàng óng ả giọt mưa rơi Mưa học trò thương nhớ lắm ai ơi Mùa hạ ấy em trở thành cô giáo Trang giáo án như muộn màng hư ảo Mưa học trò đầy kỷ niệm vời xa Chiều hôm nay bên hàng Phượng xa xa Có cô bé che áo mưa cùng bạn Thắm một nỗi cung đàn mưa dĩ vãng Mưa chiều buồn ngập ký ức phôi pha Ôi, thế đấy. Tình yêu là gì mà đôi lứa thề nguyền sống chết