Nàng ốm

Thảo luận trong 'Trò Chuyện Tổng Hợp' bắt đầu bởi @gù, 20 Tháng mười hai 2007.

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. @gù Thành viên

    Vậy là nàng đã ốm. Ốm chỉ vì một lần hai đứa quên không đem theo và sử dụng áo mưa. Nàng dính chưởng, choáng váng sốt, người hầm hập, tay chân lại giá như đồng...
    Nàng hết rên rỉ rồi nàng lạnh lùng không nói không rằng. Cảm giác nàng hệt một thiếu nữ câm, một nàng Kiều Nguyệt Nga vì ức đời quá mà cấm khẩu. Nàng khiến gã sợ hết cả hồn...


    Mấy ngày nàng ốm là mấy ngày lương tâm cắn dứt. Thâm tâm gã đã tự trách mình ghê lắm. Tại sao hôm ấy lại cứ hùng hục mà lao. Tại sao hai đứa lại không dùng áo mưa. Tại sao lại cứ thế đầu trần chở nàng đi trong mưa gió. Nàng vốn tiểu thư trâm anh lá ngọc cành vàng, để chiều ấy thì cả hai đã ướt sũng bên nhau...
    Trên đường về hôm ấy, gã đã dự liệu tình huống này. Thế nên ngay lúc về đến nhà, gã lột trần nàng ra mà lau khô. Gã biết bất kỳ cơ thể nào nếu ngấm nước mưa sẽ rất dễ bị cảm. Thế nên càng lúc gã càng loay hoay. Hết lật nàng sang trái lại sang phải, lau trên lại lau dưới. Gã không ngượng ngập, ngại ngần lau chùi cả vào những nơi nhạy cảm nhất... Nàng quan trọng đối với gã lắm, gã ốm thì không sao, nhưng nàng mà nằm đấy thì là cả những ngày u tối. Ôi ước gì gã có thể ốm thay phần nàng...
    Nàng nằm đấy. Chẳng còn có ai chiều chuộng gã. Gã cũng chẳng còn một ngày mấy lần tót lên phòng riêng với nàng, rồi từng ngón tay bắt đầu mân mê đánh đu, ve vuốt rờ rẫm trên cơ thể nàng. Mỗi lần bên nàng là lại thêm một lần miên man trên từng phím xúc cảm...
    Trời vẫn rả rích mưa, nàng thì vẫn nằm thiêm thiếp. Và gã thì đang trong vận đen. Hai cái gót chân bị dập vỡ vì cú trượt cầu thang lần đầu tiên trong đời. Nhà dột ngấm qua tầng 2 và ngập bì bõm dưới tầng một suốt cả chiều chủ nhật. Thật đúng là dột từ nóc dột xuống. Nước đến chân mới nhảy, và phải nhảy, nhảy cật lực. Trước hết là phải huy động hết đám chậu nhớn chậu bé, xô già xô trẻ, nồi nhỏ nồi to, bát ô tô, bát con... Trong cơn bĩ cực gã đã tính đến cả trường hợp sang nhà hàng xóm mượn cái bô của thằng cu Bin để về ngồi... hứng nước. Chiều qua gã đã phải trẹo mồm nhai hơn 20 cái bã kẹo cao su và leo lên tận nóc nhà để trét đủ từng ấy cái... bã kẹo ấy vào những khe nứt trên mái. Than ôi cái giải pháp tình thế thời nước sôi lửa bỏng. Thật là sáng kiến, sáng kiến...
    Nhà ngập lụt hai ngày, thì hai ngày nàng vẫn nằm ì. Li bì và mê mệt. Nàng bệnh nặng thật rồi. Gã ôm nàng mà lòng đầy xa xót. Những tưởng hai ngày qua, bằng hơi ấm của gã, bệnh tình của nàng sẽ khá lên. Nào ngờ. Nàng thật đáng thương mà sao cũng đáng ghét thế. Nàng ốm như ăn vạ. Mà ăn vạ nghĩa là nàng sẽ lại đòi tiền, và một khoản không nhỏ nữa sẽ theo nàng và cơn bệnh của nàng đi khỏi cái tài khoản ngày một hẻo đi của gã đây. Nghĩ đến tiền là thấy nhục. Nàng nằm đấy, mà trời còn làm mưa khiến lòng người mỗi lúc càng não nề hơn.
    Gã thấy ghét mưa hơn bao giờ hết. Tất cả chỉ tại mưa, tại ông giời mà gã khổ. Lại nhớ đến cái chiều chủ nhật ấy đi săn hình, hình chả được tấm nào mà săn được hẳn một cơn mưa rầm rầm hai tiếng liền ngay ở bến phà sang Đồng Nai. Còn bọn gã thì thay vì việc đi chụp hình, kéo nhau vào ngay một quán lẩu ven đường, làm đại một nồi chờ mưa dứt. Cái quán lẩu này hẳn là ngon bổ rẻ lại nổi tiếng. Nổi tiếng lắm, chứ không thì có mà dở hơi khi đi từng ấy đường đất về cái xứ khỉ ho cò gáy và xơi một nồi lẩu tổng cộng 91 nghìn gồm đủ thứ, kèm cả trà đá cho những... 10 người ăn.
    Mà chiều nay thì vẫn cứ mưa. Mưa rất đáng ghét. Ờ nhưng mà đáng ghét cũng vẫn phải đi. Dù mưa gió, bão bùng, dù chân cẳng đang tập tễnh, gã phải cứu nàng thôi, không còn chần chừ được nữa. Bệnh nàng nặng lắm rồi. Gã phải đưa nàng đến bệnh viện...
    Hi vọng sau khi được các bác sĩ chăm sóc, nàng sẽ khỏi bệnh để gã sớm được chiều chuộng vui vầy... Và gã thì nhanh chóng chấm dứt những ngày đen đủi... Mong thế.
    Nhưng trước tiên phải alo cho thằng bạn làm IT, để xin cái địa chỉ của Bệnh viện Máy tính đã... Và chắc chắn lần này phải mặc áo mưa đàng hoàng cho nàng laptop Fujitsu xinh đẹp đang câm như hến kia mới được.
    gadaik and RedMonster like this.
  2. PenguinVaio

    PenguinVaio Thành viên

    Bài viết:
    76
    Được Like:
    21
    Kinh khủng wá ...........Hehehe ThanksSs =))
  3. hoang nguyenkim

    hoang nguyenkim Thành viên

    Bài viết:
    164
    Được Like:
    279
    ôi khốn nạn quá... chỉ tại nghèo. có lẽ thờ ơ sẽ nói như thế! tôi cảm ơn bạn vì nhắc cho tôi nhớ một chặng đường đã qua. uhm, hãy xem đó là động lực để mình bật lên, bạn nhé!
    Và nếu như chuyện này không có thật, hãy xem như một khúc hoài niệm về những năm cuối thế kỷ 20.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.