Người chồng trẻ gần như phải bám vào bờ tường để có thể đứng vững khi vừa phóng xe về trước cổng nhà, anh nghe tiếng vợ thổn thức, nức nở: “Mới hồi sáng mẹ còn thấy con vui đùa…”. Con trai đầu lòng của họ vừa hơn một năm tuổi. Lảo đảo vào nhà, anh thấy vợ mình ngồi bệt trên sân, trước mặt là chú… chó Nhật lông xù bất động. Mừng và giận, lần hiếm hoi anh quát vợ một tiếng sấm sét: “Lần sau cô đừng có xưng hô như thế nữa hiểu không, chó cứ gọi là chó “ mẹ mẹ con con” cái gì, có biết tôi vừa suýt lăn ra bất tỉnh không hả?”. Không phải bây giờ gia đình họ mới nuôi chó, người vợ trẻ khi còn là cô bé mười tuổi đã là một người đặc biệt thương chó, một người nhân hậu và yêu súc vật (bây giờ gọi là vật cưng). Dường như cuộc đời người phụ nữ này ngay khi gia đình gặp lúc khó khăn kinh tế nhất vẫn không… vắng tiếng "ư ử" “ăng ẳng” của các chú cún. Cao điểm có đến 11 con cún Nhật trong căn nhà chỉ 60m2. Những chú cún chính là “người thứ ba”. Cái khái niệm không chỉ dành cho “nhân vật” như thường hiểu, nó có thể là con mèo, cái máy vi tính, game hay một người tình trẻ. Ở đây nó là những chú cún. Thật sự, người chồng cũng là người yêu súc vật, khi cưới vợ anh dễ dàng tôn trọng niềm vui này của vợ. Khi chưa có con đầu lòng quả thật tình yêu son trẻ và những tiếng “gâu gâu” của bầy chó xinh xắn tạo nên niềm vui cho căn nhà. Chồng đi làm, vợ ở nhà săn sóc nhà cửa và lũ “bạn nhỏ, con nhỏ” gâu gâu của mình. Nàng xưng hô thân mật và âu yếm “mẹ và con” với lũ cún, nàng có trí nhớ đặc biệt đến đáng nể. 11 con cún dường như giống hệt nhau nhưng nàng luôn phân biệt được tên, thuộc từng tính nết mỗi “đứa”. Sự vắng nhà của chồng vì công việc không trở thành bất cứ xung đột nào, nàng đã có một lũ cún lao nhao dưới chân mỗi khi di chuyển bất cứ đâu trong nhà. Có khi nàng còn cho phép lũ cún con vật nhau huỳnh huỵch… trên giường. Buổi tối nàng vội vã thay “ ra gường” đầy lông chó hay vũng nước tè bậy trước khi chồng về.
Tóm lại “những người thứ ba”… đã xuất hiện từ rất sớm trong gia đình họ, trước khi họ có con. Và hoàn toàn không gây thành chiến tranh. Vài năm sau họ có con trai đầu lòng. Cuộc xung đột đầu tiên xảy ra sau nhiều năm hoà bình chính là câu chuyện ở đầu bài viết này. Nó sẽ dẫn ra khỏi sự xung đột để trở thành “chiến tranh”, cả nóng lẫn lạnh những năm sau đó. Thần chiến tranh của thần thoại Hy Lạp lần này không gây thành cuộc chiến tranh thành Troy. Nó là cuộc chiến tranh “cún và người” trong tổ ấm nho nhỏ này. Nó cũng kéo dài mười năm và hứa hẹn còn lâu hơn thế nữa… Đầu tiên là ghế bàn trong phòng khách nửa lộ thiên, chỗ tiếp bạn bè mà anh rất thích của mình. Mọi thứ bàn ghế mà vợ chồng cất công chọn lựa để cho chỗ ngồi thường ngày của mình từ tre, gỗ, nệm… đều trở thành vật hiến tế cho lũ cún con. Chúng gặm nát tất cả. Bàn ghế cuối cùng được chọn lựa để đối phó (không cần đẹp nữa) là vật liệu sắt, sắt… to bằng cổ tay càng tốt. Lũ cún tạm lui binh chuyển sang giày dép, vớ, bất cứ thứ gì khi ngứa răng nó có thể gặm được, gặm sắt ê răng không sao, nếu là giày vớ anh sẽ có cớ mua giày vớ mới và chịu khó cất lên nóc tủ. Kế tiếp là lông chó, quần áo giường chiếu mọi chất liệu có tính bám được sẽ là nơi lông chó cư trú. Không thiếu những buổi tiếp khách anh vừa kín đáo gỡ lông chó trên ống quần trên tay áo. Không thiếu những buổi họp mà nữ đồng nghiệp ngồi sau gỡ trên tóc anh xuống những cọng lông chó mà chép miệng “anh tóc bạc nhiều nhỉ, già sớm quá!”, lắm khi nguyên cả một… chùm không phải một sợi. Tiếp nữa là… mùi chó. Khoảng sân nhỏ đầy hoa lá, giàn hoa quanh năm vàng rực thứ hoa leo li ti của nàng buổi sáng rụng vàng cả sân và phủ luôn những bãi… phân chó. Nàng biết thế nên luôn dậy sớm, quét dọn và phun nước tẩy rửa sạch sẽ cái phòng khách lộ thiên xinh đẹp kia, luôn luôn như thế nhưng lũ cún để lại… mùi khai kinh niên chẳng có thứ gì xua tan được trong không khí nhà nàng. Chàng chịu đựng vì thương vợ lâu cũng quen, nhưng khách đến nhà cái đầu tiên chạm vào không thể giấu được chính là… mùi chó! Khách thưa dần, một phần không đến, một phần chàng cũng thôi mời đến vì cái mùi chó chỉ mỗi gia đình mình chịu được. “Thần chiến tranh” không bất lực, ông ta thử thách lòng nhẫn nại, sự chịu đựng của chàng, thử thách luôn tình yêu của họ, ông ta cũng nhẫn nại chờ đợi…
Đứa con trai ra đời, những năm đầu tiên của một đứa trẻ sơ sinh chính là thời gian chứng tỏ tình mẫu tử vĩ đại nhất, đấy chính là thời gian mà sau này khi trưởng thành đứa trẻ sẽ hiểu long mẹ lớn lao thế nào. Bịnh trẻ sơ sinh rất nhiều như sốt, ho, sởi, bạch hầu, ho gà, viêm mũi họng… nay hứa hẹn thêm dị ứng, hen suyễn vì… lông chó. Thời điểm “thần chiến tranh” bắt đầu nở nụ cười… cuộc xung đột đầu tiên từ những cơn ho, suyễn của đứa con cho dù là nguyên nhân thời tiết. Nhưng “lũ cún” có thể là thủ phạm biết đâu chừng. Nàng vừa nức nở vừa hứa sẽ gọi người cho bớt (đàn cún đã tăng dân số vì sinh đẻ). Nhưng nghĩ đến những giọt nước mắt của vợ khi chó bị mang đi, chàng lại nao núng: “thôi đừng cho nữa, để tính lại… chiến tranh chỉ vần vũ như mây đen, nó vẫn chưa thực sự nổ ra. Và “con giun xéo quá…” huống chi chàng không phải là… giun. Lũ cún được nuông chiều và “bảo kê” thực sự trở thành cơn ác mộng của chàng. Chúng tè, ỉa vào lúc 3 giờ sáng, giờ của giấc ngủ sâu. Mùi khai nồng nặc dựng chàng (nay đã sắp thành ông lão) ngồi dậy, vật vờ cơn buồn ngủ và buồn… ói đi quét dọn. Những đêm triền miên khủng bố của lũ cún, chàng (ông lão) già sọm quá nhanh, mặt mũi bơ phờ vì thiếu ngủ. Nàng (hôm nay cũng sắp thành bà lão) thương chồng cũng trở dậy quét dọn, cả hai như con ma đêm. Một sáng nọ giọt nước tràn ly, chàng nổi điên gầm lên hỏi vợ: “Tôi hết chịu nổi rồi! Bà chọn tôi hay chọn lũ chó!”. Người vợ lại nước mắt vòng quanh im lặng, chàng tự biết sự im lặng ấy nghĩa là gì ngửa mặt than xé lòng: “Tôi biết rồi!bà chọn chó!”. Rồi phóng xe đi đến hôm sau mới mò về, cơn giận đã lắng xuống. Vợ vẫn là vợ - chó cứ là chó – ta cứ là ta. “Thôi giời không chịu đất thì đất phải chịu giời chứ biết làm sao!...” chàng thở than. Cuộc đời cứ thế trôi đi trong ngôi nhà xinh xắn có cả hoa vàng lẫn… mùi khai nước đái chó. Chàng uất ức làm thơ: Nhà tôi nuôi (mười) mấy con chó Khai từ trong nhà ra tận ngoài ngõ Ngọc lan thương tôi nên nó thơm Tôi mủi lòng nói “xin cảm ơn!” … Tôi biết ơn ngọc lan nở tối Vợ tôi cảm ơn một lũ cún con Nhà tôi (đành) sống hoà bình – êm ấm Giữa mùi khai nước đái Và Hoa thơm… Theo Đỗ Trung Quân