Hôm nay em lại rơi... Em sắp đánh mất mình rồi, trong trò chơi đuổi bắt mà người ta dành cho em. Có phải là trò chơi đuổi bắt không nhỉ? Em không biết nữa... chỉ thấy như mình đang rơi... Chiều nay em lang thang. Nắng đẹp quá, những vỉa hè rụng đầy lá vàng và hồ vát nắng. Và gió mang đi nỗi buồn em vừa nhận được. Em thấy yêu cuộc sống này, cho dù nó không mang lại cho em nhiều niềm vui, nhưng ít ra ngay khi một người đàn ông yêu em mang lại cho em nỗi buồn thì cuộc sống lại cho em nhìn thấy sự tươi đẹp vừa yên bình lại vừa rực rỡ. Em những muốn dừng xe lại, ngồi ở ven hồ và mặc cho thời gian trôi đi. Em muốn ghé vào một quán cà phê vỉa hè. Em muốn gọi cho anh, ngay lúc ấy, cho dù nỗi buồn chưa kịp tan. Nhưng em không gọi, vì em sợ rằng thực tế sẽ làm cho cái cảm giác lúc đó của em tan biến. Em ghé vào những hiệu sách đã luôn mê hoặc em khi bước chân vào. Em tần ngần trước ngăn sách của Chu Lai. Em thích đọc Chu Lai, dù nó buồn và có lúc thật bội bạc. Nhưng nó cho em hiểu đó là đời thực, không chau chuốt, không màu hồng, là nỗi đau thực, là sự bạc bẽo của số phận có thực và em không được lảng tránh. Em lật lật những cuốn văn học mạng kiểu như Chuyện tình New York hay Phải lấy người như anh - 2 truyện này em đều đã đọc rồi, cảm thấy vô nghĩa quá. Em không đủ tài giỏi để phê bình một tác phẩm văn chương nào, em chỉ có cảm xúc của riêng em. Em chọn 2 cuốn sách, Mẹ Điên của Trang Hạ dịch và Thiền... của Vệ Tuệ, rồi lao về nhà trong cái rùng mình vì say nắng. Anh còn nợ em một cuốn sách. Dù em đã đọc nó rồi. Dù em không thích nó. Nhưng anh vẫn nợ em một cuốn sách, nhưng em không muốn lấy nữa. Hôm qua, em nhìn thấy một bình loa kèn đẹp lạ lùng. Em nói nó đẹp lạ lùng, không hẳn vì nó thực sự lạ - lùng, mà bởi vì cái cảm giác nó mang lại cho em lúc đấy, như thể òa vào em sự ngạc nhiên lẫn say đắm. Luôn là một chút gì vừa tự nhiên vừa lúng túng. Luôn là một chút gì vừa gần gũi vừa xa cách. Luôn là một chút gì vừa rõ ràng vừa nửa vời. Luôn là một chút gì vừa chân thành vừa nhiều nghi hoặc. ... là em và anh. Đã có lúc em giật mình khi tháng 4 đi qua mà em không nhận ra rằng mùa loa kèn đã tới. Em đi qua những gánh hàng hoa trắng muốt không một chút cảm xúc, như thể không nhìn thấy, không nhận ra. Em đánh mất mình thật rồi. Chỉ khi nhìn thấy bình loa kèn đẹp lạ lùng hôm qua em mới nhận ra mình đã từng yêu loài hoa ấy. Tháng 4 đã đi qua trong sự quên lãng của em. Có một người đàn ông xuất hiện từ quá khứ rồi cũng sẽ đi qua. Đôi khi bên anh em mong được gần anh mãi Đôi khi em tin rằng em đã thầm yêu Mà sao khi bên nhau em không thấy ngượng ngùng Còn sau khi xa anh lòng em không thấy nhớ nhung Phải vì anh vội vàng nên đành lỡ mất con tim muộn màng... Saiki