Ko Biết chủ đề này có chưa , nếu có del dùm em ! thanks Em xin mở đầu trước ha ( thơ ko phải e sáng tác đâu , haha) Muộn Màng Anh biết yêu em đã muộn màng Nhưng mà ai cưỡng được tình thương Ngậm ngùi tặng trái tim lưu lạc Anh chỉ xin về 1 chút hương Một chút hương phai của ái tình Mà em có thể giữ cùng anh Để lòng ướp với hương phai ấy Anh tưởng từ đây bớt 1 mình Mắt ướt trông nhau lệ muốn tuôn Gượng cười anh phải khóc thầm luôn Em là người của ai, ai đấy ? Lưu luyến chi anh để ướt buồn Đầu chiếm tay em anh vẫn hay Rằng anh chỉ nắm cánh chim bay Bao giờ có được người yêu dấu Chất chứa trong lòng vạn đắng cay Anh chỉ là con chim bơ vơ Lạng lùng bay giữa cánh sương mờ Qua gần tổ ấm đôi chim bạn Bỗng thấy lòng cuồng yêu ngẩn ngơ Yêu ngẩn ngơ rồi đau xót xa Số anh thì khổ phận anh là Suốt đời nuốt lệ vào lồng ngực Đem ái tình dâng kẻ phụ ta Chưa đi mà đã cách xa nhau Lúc ly biệt rồi xa đến đâu Thôi hãy để anh đi hốt hoảng Gấp đem thương nhớ khuất mây mù Thôi hãy để anh đi thất thơ Mặc luồng gió lạnh mặc mưa to Đánh vào thân thể run như sậy Tôi chẳng cần ai thương hại cho
đúng rùi bác ! tiếp nha ! Ngày Xưa Hoàng Thị Em tan trường về Đường mưa nho nhỏ Chim non dấu mỏ Dưới cội hoa vàng Bước em thênh thang Áo tà nguyệt bạch Ôm nghiêng cặp sách Vai em tóc dài Anh đi theo hoài Gót về thầm lặng Đường chiều úa nắng Mưa nhẹ buâng khuâng Em tan trường về Cuối đường mai nhỏ Anh tìm theo ngọ Dáng lau lách buồn Tay nụ hoa thơm Vương bờ tóc suối Tìm lời mở nói Lòng sao ngập ngừng Lòng sao rưng rưng Như trời mây ngợp Hôm sao vào lớp Nhìn em ngại ngùng Em tan trường về Đường mưa nho nhỏ Trao vội chùm hoa Ép vào cuối vở Thương ôi ! vạn thuở Biết nói chi nguôi Em mỉm môi cười Anh mang nỗi nhớ Hè sang phượng nở Rồi chẳng gặp nhau Ôi mối tình đầu Như đi trên cát Bước nhẹ mà mau Mà cũng nhòa mau Tưởng đã phai màu Đường chiều hoa cỏ Mười năm rồi ngọ Tình cờ qua đây Cây xưa vẫn gầy Phơi nghiêng dáng đỏ Áo em ngày nọ Phai nhạt mấy màu Chân theo tìm nhau Còn là vang vọng Đời như biển động Xóa dần ngày qua Mà thương mà nhớ Phố ơi muôn thuở Giữ vết chân tình Tình xưa quanh quẩn Ai mang bụi đỏ Dáng em nho nhỏ Trong cõi xa vời Tình ơi ! Tình ơi !
Vẫn Vơ Đã quyết không ...không được 1 ngày Rồi yêu , yêu cả buổi chiều nay Chiều nay bướm trắng ra nhiều quá Không biết là mưa hay nắng đây ? Lâu nay tôi thấy ở lòng tôi Như có tơ vương đến 1 người Người ấy ...Nhưng mà tôi chẳng nói Tôi đành ngậm miệng nữa mà thôi Tôi quen ngậm miệng với tình xưa Tình đã sang sông đã tới bờ Tình đã trao tôi bao oán hận Và đem theo cả 1 thuyền mơ Mơ có 5 năm đã vội tàn Có nàng đan mãi áo len đen Có nàng áo đỏ đi qua đấy Hương đượm ba ngày hương chửa tan Mà hương đượm mãi ở hồn tôi Tôi biết là tôi yêu mất rồi Tôi biết chiều nay tôi khổ lắm Chiều nay gió lạnh đấy nàng ơi Tất cả mùa đông đan áo len Cho người cho tất cả người quen Còn tôi người lạ, tôi người lạ Có cũng nên và không cũng nên Oán đã bao la hận đã nhiều Cớ sao tôi chẳng được thôi yêu Tôi đi mãi mãi con đường ấy Qua lại hôm nay, sáng lại chiều
Một chút tình Chửa biết tên nàng biết tuổi nàng Mà sầu trong dạ đã mang mang Tình yêu như bóng trăng hiu quạnh Lạnh lẽo đêm trường giải gió sương Ta chỉ xin em 1 chút tình Cho lòng thắm lại với ngày xanh Sao em quên cả khi chào đón ? Tình ái , chiều xuân đến trước mành Rộn rã cười vang 1 góc lầu Ngây thơ em đã biết gì đâu ! Đêm khuya trăng động trong cây lá Vò võ ta se mấy đoạn sầu Lác đác ngày xuân rụng trước thềm Lạnh lùng ta dõi bước chân em Âm thầm ấp mối xa xa vọng Đường thế đâu tìm bóng áo xiêm ? Đợi đến luân hồi sẽ gặp nhau , Cùng em nhắc lại chuyện xưa sau Chờ anh dưới gốc sim già nhé Em hái đưa anh đóa mộng đầu ! Em hãy thu về tất cả hương Cả bao hoa thắm nở bên đường Em thu hết cả lời ân ái Thu cả hương lòng lạc bốn phương!
Nếu Biết Nếu biết rằng yêu để chuốc sầu Thì tôi ko tập nói yêu đâu Thơ tôi ko có vần đau khổ Tim trắng ko vương chuỗi lệ sầu Vì tôi cứ tưởng yêu là mơ Là cảnh bồng lai dáng đợi chờ Là khúc nghê thường nơi điệu quãng Là muôn sắc thắm giữa lòng thơ Nên tôi lầm lũi yêu say đắm Bấp chấp địa cầu vỡ nát tan Phó mặc thời gian pha sắc tóc Tôi cười nghiêng ngửa giữa yêu đương Ngờ đâu yêu chỉ để buồn đau Chỉ để tim trinh thay đổi màu Chỉ để vần thơ nhiều máu lệ Thở than lở dở mộng ban đầu
Một mùa đông I Đôi mắt em lặng buồn Nhìn thôi mà chẳng nói Tình đôi ta vời vợi Có nói cũng ko cùng Yêu hết 1 mùa đông Ko 1 lần đã nói Nhìn nhau buồn vời vợi Có nói cũng ko cùng Trời hết 1 mùa đông Gió bên thềm thổi mãi Qua rồi mùa ân ái Đàn sáo đã sang sông Em ngồi trong khung cửi Anh đứng tựa vườn hoa Nhìn nhau mà lệ ứa 1 ngày 1 cách xa Đây là dải ngân hà Anh là chim ô thước Sẽ bắc cầu nguyện ước Mỗi năm 1 lần qua Để mặc anh đau khổ Ái ân giờ tận số Khép chặp đôi cánh song Khép cả 1 tấm lòng II Em là gái trong khung cửi Anh là mây bốn phương trời Anh theo cánh gió chơi vơi Em vẫn nằm trong nhung lụa Em chỉ là người em gái thôi Người em sầu mộng của muôn đời Tình em như tuyết giăng đầu núi Vằng vặc muôn thu nét tuyệt vời Ai bảo em là giai nhân ? Cho đời anh đau khổ Ai bảo em ngồi bên cửa sổ Cho vướng víu nợ thi nhân Ai bảo em là thi nhân Cho lệ tràn đêm xuân Cho tình tràn trước ngỏ Cho mộng tràn gối chăn III Ngày hôm tiễn biệt buồn say đắm Em vẫn nô đùa uống rượu say Em có biết đâu đời vắng lạnh Lạnh buồn như ngọn gió heo may Môi em đượm sặc màu nho tươi Đôi má hồng em chúm nụ cười Đôi mắt em say màu sáng lạn Trán em để lòng làn tóc rối Tuy môi em uống , lòng anh say Lời em càng nói càng chua cay Anh muốn van em đừng nói nữa Lệ buồn sẽ nhỏ trong đêm nay IV Hãy xếp lại muôn vàn ân ái Đừng trách nhau , đừng ái ngại nhau Thuyền yêu ko ghé bến sầu Như đêm thiếu phụ bên lầu ko trăng Hãy như chiếc sao băng băng mãi Để lòng buồn buồn mãi ko thôi
Em hiền như Masoeur Đưa em về dưới mưa Nói năng chi cũng thừa Phất phơ đời sương gió Hồn mình gần nhau chưa ? Tay ta đôi bàn tay Vuốt lưng em tóc dài Những trưa ngồi quán vắng Chia nhau tình phôi pha Xa nhau mà ko hay Hỡi em cười vô tội Đeo thánh giá huy hoàng Tánh nết vẫn hoang đàng Em hiền như masoeur Vết thương ta 4 mùa Trái tim ta bệnh hoạn Masoeur này masoeur Có dịu dàng con mắt Có êm đềm cánh môi Ru ta người bệnh hoạn Ru ta suốt cuộc đời Đưa em về dưới mưa Áo dài sầu 2 vạt Khi chấm bùn lưa thưa Đưa em về dưới mưa Hỡi cô em bé nhỏ Chuyện tình nào ko xưa Vai em tròn dưới mưa Ướt bao nhiêu cũng vừa Cũng như hồn tình vụn Thấm linh hồn masoeur
Vâng Lạ quá ! làm sao tôi cứ buồn Làm sao tôi cứ khổ luôn luôn Làm sao tôi cứ tương tư mãi Người đã cùng tôi phụ rất tròn ? Thì ra ...chỉ có thế mà thôi ? Yêu đấy , ko yêu đấy để rồi Mắc hẳn đường tơ sang cửi khác Dệt từng tấm mộng để dâng ai Khuyên mãi son cho chữ ái tình Mộng lòng trang điểm mãi cho xinh Có người đêm ấy khoe chồng mới "Em chửa yêu ai , mới có mình" Có người trong giá rét mùa đông Chăm chỉ đan cho trọn áo chồng Còn bảo "đường len đi vụng quá" Lần đầu đan áo kiểu đàn ông Vâng chính là cô chưa yêu ai Lần đầu đan áo kiểu con trai Tôi về thu cả 3 đông lại Đốt hết cho cô khỏi thẹn lời