Khi mới lớn tuổi 15, 17 Làm học trò mắt sáng với môi tươi Bước trần ai chân vẫn dạo bên người Hồn lơ đãng mộng ra ngoài cửa lớp Nắng thuở đó khiến lòng ta hồi hộp Ta nhìn cao mới rõ bị giam cầm Ôi tiếng nào vang 4 bức tường câm Không khí nặng mơ hồ thầy với bạn Ta lớn lên bước đường ko giới hạn Có lẽ đâu kiềm giữ bởi tay người Tuổi hoa hồng ki6u hãnh của ta ơi Tình đã hẹn ở trên đường nắng mới Ta ném bút dẫm lên sầu 1 buổi Xa vở bài mở rộng sách ham mê Đã từng phen trèo cổng bỏ trường về Xếp đạo đức dưới bàn chân ngạo mạn Đời đổi mới từ ngày ta dấy loạn Sáng như chiều hư thực bóng hoa dương Ta ra đi tìm lớp học thiên đường Và khi đó thì mẹ yêu ngồi khóc Ôi khoái lạc của những giờ trốn học Những bình minh và những buổi chiều thu Bao cảnh trời mây đằm thắm hẹn hò Khi biếng gặp nhớ nhung pha màu áo Hỡi thành đô với linh hồn bách thảo Còn nhớ ta chàng tuổi trẻ tóc bay Làm học trò nhưng ko vở cầm tay Có tâm sự đi nói cùng cây cỏ Riêng ta nhớ những trưa hè nắng đỏ Đường hoàng lan nắng rộng lối đi quen Nghìn bóng cây chen bóng mộng lưu huyền Ta đến đó lần đầu nghe rạo rực Làn môi tươi in 1 nét son hồng Cặp má đào phơn phớt ánh phù dung Đầu lã lướt mái tóc dài sóng rợn Ta ngây ngất cả tâm hồn vừa lớn Bỗng rùng mình thở vội ánh hương hoa Tưởng hương thơm da thịt 1 đàn bà...
Khách ngồi lại cùng em trong chốc nữa Vội vàng chi trăng sáng quá khách ơi Đêm nay rằm yến tiệc sáng trên trời Khách ko ở lòng em cô độc quá Tay em đây mời khách ngả đầu say Đây rượu nồng và hồn của em đây Em cung kính đặt dưới chân hoàng tử Chớ đạp hồn em trăng từ viễn xứ Đi khoan thai trên ngự đỉnh trời tròn Ngó theo trăng từ biển thổi qua non Buồn theo gió lan xa từng thoáng gợn Lòng kỷ nữ cũng sầu như biển lớn Chớ để riêng em khỏi phải gặp hồn em Tay ân ái du khách hãy làm rèm Tóc xanh tốt em xin nguyền dệt võng Đẩy hộ hồn em triền miên trên sóng Tối phiêu lưu ko vọng bến hay ghành Vì mình em ko được quấn chân anh Tóc ko phải nhưng gây tình vướng víu Em sợ lắm gió trăng ngàn mọi nẻo Trời đầy trăng lạnh lẽo buốt xương da Người giai nhân bến đợi gốc cây già Tình du khách thuyền đi ko buột chặt Lời kỉ nữ đã vỡ vì nước mắt Cuộc yêu đương gay gắt vị làng chơi Người viễn du lòng bận nhớ xa khơi Gỡ tay vướng để theo lời gió nước Xao xác tiếng gà trăng lạnh buốt Mắt run mờ kỉ nữ thấy sông trôi Du khách ơi du khách đã đi rồi ...
Khi em 14 tuổi Anh về thăm 1 lần Tóc em đầy hoa nắng Và hay cười bâng quơ Anh đùa:"Này cô bé Bao giờ mời tôi sang Uống mừng cô xuất giá Để tôi chúc đá vàng" Em cười :"Kỳ quá chú Ai mà thèm lấy chồng Người ta còn đi học Chú này thật lạ ko " Khi em 16 tuổi Và anh lại về thăm Bây giờ em lớn khôn Thường hay ngồi trầm ngâm Anh đùa :"Này cô bé Bao giờ cô lấy chồng Cho tôi say 1 bữa Và cô hết chờ mong " Em thẹn hồng đôi má "Chú ghẹo người ta hoài Nói chuyện gì lãng nhách Ai thèm cho chú say Càng thẹn em càng đẹp Anh thấy thương quá chừng Sao em gọi bằng chú ? Biết anh buồn lắm ko ? "Anh đâu đã lớn tuổi Mới 22 rõ ràng Nên ko thèm làm chú Chỉ muốn gọi bằng anh" Khi em 18 tuổi Anh lại trở về thăm Thấy nhà em rộn rịp Bỗng nhiên anh thấy buồn Gặp nhau em mừng rỡ "Anh về đúng lúc ghê Ngày mai em xuất giá Và theo chồng về quê" Hết gọi anh bằng chú Thì em đi lấy chồng Làm chú buồn thơ thẩn Thuyền ai đã sang sông!!!!!
Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé Dù chiều nay anh vẫn đợi trông hòai Dưới rặng cây trông đàn chim sẻ Chúng nhìn anh thầm hỏi đón chờ ai ? Bữa học trước người ta về vội vã 1 mình anh đi trong chiều bơ vơ Nắng cuối thu rắt vàng trên hoa lá Mãi tìm em quên ngắm cánh hoa thơ Hai lần hẹn hai lần em chả đến Vẫn thư buồn chép kín vở thư sinh Tuổi hoa bướm khi men yêu chợt nếm Rồi bỗng dưng dang dở mộng ngày xanh Anh chả hiểu vì sao em giận dỗi Hẹn anh rồi sao đổi ý ko đi Nếu em hờn thì xin em hãy nói Làm khổ anh hoài có ích được chi ? Em đừng hẹn xin em đừng hẹn nữa Vì bây giờ anh đã hiểu lí do rồi Anh xin nhận chuyện chúng mình tan vỡ Và quên dần câu chuyện thuở xa xôi !
Người đã đi và tôi cũng đi Yêu thương thế đấy , thủy chung gì ? Bao nhiêu ước mộng ân tình cũ Đã vỡ tan rồi , ai tiếc chi ? Con lại sầu thương với giận hờn Từng chiều ray rứt lạnh cô đơn Người đi 1 nẻo đường vô định Tôi cũng tìm vào kiếp khói sương
Tôi đã về đây với lá vàng Với vườn cúc trắng với sương lam Với chiều thu chết trong màu lá Với những hồ sen sớm lụn tàn Lững thững thu sang ngày lại ngày Lá vàng từng lá vội vàng bay Ai buồn khi thấy mùa thu đến ? Xác pháo nhà ai vướng gót giầy Rồi 1 người đi giữa đám tang Cũng muôn ngàn lá trút bên đàng Hồn ai ai thấy như hồn lá Đợi gió thu sang đã vội tàn Ai mang mãi 1 mối sầu thu Từ độ tình duyên lỡ đến giờ Đã mấy thu rồi thu rụng lá Giờ ai lại khóc lá mùa thu
Những buổi đó ta nhìn em kinh ngạc Hồn mất dần trong cặp mắt lưu ly Ôi mắt xa khơi , ôi mắt dị kì Ta trông đó thấy trời ta mơ ước Thấy cả bóng 1 vầng đông thuở trước Cả con đường sao mọc lúc ta đi Cả chiều sương mây phủ lối ta về Khắp vũ trụ bỗng vô cùng thương nhớ Ta run sợ cho yêu là mệnh số Mặc tay em định hộ kiếp ngày sau ! Vì người em có bao phép nhiệm màu Một sợi tóc đủ làm nên mê hoặc Ta đặt em lên ngai thờ nữ sắc Trong âm thầm chiêm ngưỡng 1 làn da Buổi em về xác thịt tẩm hương hoa Ta sống mãi thở lấy hồn trinh tiết Ôi cám dỗ ! cả mình em băng tuyết Rợn xuân tình làn bộ ngực thanh tân Ta gần em mê từ ngón bàn chân Mắt nhắm lại để lòng nguôi gió bão !
Bài này cũng như các bài trên, đã được phổ nhạc. Tác giả là một giai thoại của văn nhân Việt Nam đến bây giờ không biết đã sáng tỏ hay chưa! Mình để tựa bài phía cuối, bởi vì nó quá nổi tiếng mà những ai đã biết đến nó sẽ không còn cảm giác mới lạ!? nhưng thấy hay quá nên gửi những ai chưa đọc! Một mùa thu trước mỗi hoàng hôn Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc Tôi chờ người đến với yêu thương Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng Dãi đường xa vút bóng chiều phong Và phương trời thẳm mờ sương cát Tay vít dây hoa trắng chạnh lòng Người ấy thường hay vuốt tóc tôi Thở dài trong lúc thấy tôi vui Bảo rằng: "Hoa giống như tim vỡ Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi" Thuở ấy nào tôi đã hiểu gì Cánh hoa tan tác của sinh ly Cho nên cười đáp: "Màu hoa trắng Là chút lòng trong chẳng biến suy" Đâu biết lần đi một lỡ làng Dưới trời gian khổ chết yêu đương Người xa xăm quá, tôi buồn lắm Trong một ngày vui pháo nhuộm đường Từ đấy thu rồi, thu lại thu Lòng tôi còn giá đến bao giờ Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ Người ấy cho nên vẫn hững hờ Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời Ái ân lạnh lẽo của chồng tôi Mà từng thu chết, từng thu chết Vẫn giấu trong tim một bóng người Buồn quá hôm nay xem tiểu thuyết Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa Sắc hồng, tựa trái tim tan vỡ Và đỏ như màu máu thắm pha! Tôi nhớ lời người đã bảo tôi Một mùa thu trước rất xa xôi... Đến nay tôi hiểu thì tôi đã Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ Chiều thu hoa đỏ rụng chiều thu Gió về lạnh lẽo chân mây vắng Người ấy sang sông đứng ngóng đò Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng Trời ơi! người ấy có buồn không? Có thầm nghĩ đến loài hoa vỡ Tựa trái tim phai tựa máu hồng? Hai sắc hoa tigon (TTKH)