Thế Giới Bùa Ngải , tác giả Hùng Sơn

Thảo luận trong 'VĂN HỌC - NGHỆ THUẬT' bắt đầu bởi hiveman, 14 Tháng chín 2006.

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. hiveman

    hiveman Thành viên

    Bài viết:
    644
    Được Like:
    346
    Thế Giới Bùa Ngải Tân Biên

    Tác giả Hùng Sơn

    Đoạn 17

    Đám cưới của Hà với Tam đã được loan báo khắp nơi, ai ai cũng biết và chính cả gia đình Tam cũng đã dọn qua nhà nàng ở. Lúc đầu như người mướn nhà, nhưng sau này tự nhiên Tam trở thành chủ gia đình lúc nào cũng không ai hay. Thậm chí có nhiều người còn gọi Hà bằng tên Tam nữa. Vậy mà tự nhiên không hiểu sao dạo này Hà lại thấy hình bóng San lởn vởn trong cuộc sống nàng hơi nhiều. Không biết có phải vì sự thay đổi cuộc sống chân chính của nàng đã được San nhìn Hà với con mắt khác hay không. Nàng đã để ý thật kỹ và thấy quả thực San quan tâm và gần gủi với nàng hơn bao giờ hết. Không hiểu sự quan tâm của San có phải bắt nguồn từ cái nể nang Hà khi biết nàng sắp làm vợ Tam, hay vì thầy Tư đã công bố chính thức sẽ điển đạo cho Hà cùng một lượt với Dung và Oanh. Hoặc là chàng đã yêu nàng?
    Nhưng dù với bất cứ lý do gì, Hà cũng thấy tự ái mình được vuốt ve cùng tột. Chẳng ai còn lạ gì trong môn phái, San đương nhiên là truyền nhân của cả thầy Tư và thầy Mười. Hiện nay Sư Tổ không chỉ định chưởng môn. Ngôi vị đó hiện giờ còn để trống. Những người có uy tín nhất để nắm chức chưởng môn bây giờ là thầy Tư và thầy Mười. Còn thầy Mười lớn đã tu hành thực sự. Ông cạo đầu và không màng gì tới danh lợi của trần thế nữa. Như thế có khác gì chức chưởng môn đã ở trong tay San rồi. Có chăng chỉ còn là ngày giờ sớm muộn mà thôi. Tự nhiên Hà thấy ghen với Hoa. Con nhỏ quê mùa mà tốt phúc. Mai này khi San chính thức được chỉ định làm chưởng môn, chắc chắn nàng gặp Hoa là phải cúi đầu khoanh tay hẳn hoi chứ không thế nào coi thường Hoa được. Luật lệ của môn phái rất khắt khe về sự tôn kính này.
    Có một điều làm Hà còn hy vọng. Mặc dù thầy Mười, hứa gả Hoa cho San và cô nàng cũng yêu San đắm đuối. Nhưng thầy Mười đã không cho hai người thành hôn ngay mà bắt buộc Hoa phải luyện được phép Rắn Ma rồi mới tính. Hà chẳng lạ gì tâm tính thầy Mười. Không có chuyện gì ông không dám làm. Cái vụ bắt Hoa phải học được phép Rắn Ma có khác gì chính ông muốn có loại bửu bối đó, chứ chưa chắc gì ông đã thực tâm gả Hoa cho San.
    Tự nhiên Hà cũng muốn đám cưới của nàng đình lại. Nàng nghĩ chú rể trong ngày cướùi của nàng phải là San chứ không phải Tam mới có lý. Điều này không phải ngày hôm nay Hà mới nghĩ tới. Thực ra nàng đã toan tính ngay từ khi thấy San có vẻ thích nàng rồi. Nhất là lời hứa với Tam trục bầu thai cho chàng luyện Thiên Linh Cái lại càng làm Hà muốn bỏ Tam. Cũng vì vậy mà Hà đã lén lút ngừa thai thật kỹ càng. Nàng nhất định không thế nào để Tam giết con nàng luyện Thiên Linh Cái được. Hồi còn đi bán bia ôm, ngủ hết với người này tới người khác kiếm tiền, khi có thai phá đi là chuyện không có gì đáng nói, vì chính nàng cũng không biết những đứa bé trong bụng đó là con ai và những kẻ bỏ tiền ra vùi dập thân thể nàng trong một vài đêm đó cũng chẳng có ai nhận những cái bào thai ấy cả. Nhưng bây giờ không còn như vậy được nữa. Nàng đã bỏ hẳn việc làm nhơ nhuốc kia rồi, tất cả chỉ còn là dĩ vãng.
    Cuộc sống của Hà ngày hôm nay đã thay đổi hẳn. Sòng bầu cua của nàng trong chợ Nhỏ đã thừa sức nuôi sống Hà và nàng cũng không còn phải nhờ vả Tam nhiều trong công việc điều khiển sòng bài này nữa. Có lẽ chính Tam cũng không thích thú gì với cái nghề đổ bác này lắm. Chàng ham câu cá đến độ quên hết mọi việc khác. Thậm chí nhiều khi chàng không còn để ý tới Hà nữa, nếu không phải là cố ý làm cho Hà mang thai thực mau, có lẽ Tam đã cho nàng ra rìa rồi không biết chừng.
    Với Tam, bây giờ chỉ còn nghề cá và quyết tâm luyện bằng được một con Thiên Linh Cái. Tất cả những thứ khác đều không làm chàng có hứng thú, hoặc quá tầm tay của Tam. Chàng đã bắt đầu lười biếng học những câu chú trong sách, mặc Hà muốn làm gì thì làm. Tam thường nói: "Chính thầy Mười nổi danh cũng là nhơ øluyện đượïc mấy con Thiên Linh Cái, chứ những món ngải nghệ khác ai mà không biết". Và cứ như vậy Tam theo đuổi mục đích của chàng mà không màng gì tới bất cứ thứ gì khác nữa.
    Tình trạng này lại càng làm cho Hà suy nghĩ nhiều; nàng không thể công khai bỏ Tam ngay bây giờ được. Vì dù sao cũng nhờø chàng mà mọi người nểâ nang nàng. Hơn thế nữa, nàng cũng còn phải nhờ Tam để học hỏi những điều khó khăn trong sách. Nhưng điều quan trọng nhất có lẽ là nhờ vào đám cưới sắp tới với Tam mà thầy Tư bằng lòng điểm đạo cho Hà. Đó là mục đích bắt buộc nàng phải đạt được.
    Tuy nhiên, việc rời lại ngày cưới cũng không có gì trở ngại cho mục đích nàng đang tiến tới. Chắc chắn Hà phải tìm một cái cớ, biết đâu đó, nếu San thương Hà thực sự, việc rời ngày cưới lại không làm chàng vừa lòng sao. Nàng thấy vui vui nghĩ tới điều đó thực sự xẩy ra.
    Hà ngáp dài bảo Tam:
    - Thôi, em đi ngủ.
    Tam gật đầu không nói gì, chàng vẫn chăm chú theo dõi những chiếc phao nhấp nhô trên mặt nước. Ngoài chiếc lưới giăng ngang lòng rạch, Tam còn thả mấy giây câu để bắt cá lớn. Chàng chẳng để ý gì tới Hà đang lết vô khoang thuyền đi ngủ.
    Hà đã để bụng những cử chỉ này của Tam từ lâu, bởi vậy, những hình ảnh săn đón của San lại càng làm nàng thấy sốn sang. Hà nằm co người lại, với chiếc mền phủ lên mình, nàng nhắm mắt nghĩ tới San. Hai bàn tay nàng úp vào nhau, luồn vô giữa đùi, cặp chặt lại, tưởng tượng như tay chàng. Hà không ngờ chỉ có như vậy mà cũng làm người nàng nóng lên. Nàng lịm đi trong giấc mơ đầy hoa mộng...
    Hà bừng tỉnh, nàng dụi mắt nhìn Tam đang cười hì hì bên cạnh. Ghe đã về tới nhà.
    - Em ngủ gì mà mê man, mằm mơ rên ư ử. .
    Hà chột dạ, hỏi :
    - Anh có nghe thấy em nói gì không?
    - Em rên ư ử, có ai nghe thấy gì đâu.
    Hà yên bụng, mỉm cười :
    - Em ngủ mệt quá, không còn biết trời đất là gì nữa.
    Tam hí hửng, chỉ chiếc sọt đựng cá.
    - Em coi này, chưa có hôm nào đánh được nhiều cá như hôm nay. Anh còn câu được mấy anh cá Mú khổng lồ này nữa. Để biếu chú Tư một cặp nấu cháo cho cả làng ăn chơi.
    Hà bước ra ngoài nhìn sọt cá. Nàng cũng thấy vui vui, nhất là cặp cá Mú lớn tổ chảng kia, đem biếu thầy Tư lấy điểm, làm gì ông không thích cho được. Cái kế mua chuộc thầy Tư bằng đủ mọi thứ này coi bộ dễ có kết quả thực. Chỉ còn vài ngày nữa, thầy Tư sẽ điểm đạo cho nàng rồi. Lúc bấy giờ Hà thả cửa hỏi những gì nàng thắc mắc từ lâu Tam không giải đáp nổi. Nàng lấy mớ lạt, rút ra một cọng xỏ vô mang hai con cá lớn nhất, bảo Tam:
    - Để em mang cặp cá này biếu thầy Tư đã. Anh đem bỏ mối cho mấy bà bán cá đi kẻo cá ươn hết. Chúng mình sẽ gặp lại nhau ở sòng bài nhé.
    Vừa nói Hà vừa nhẩy lên bờ đi ngay. Nàng hơi lật đật vì muốn gặp mặt San. Hà biết chắc giờ này chàng đang lởn vởn ở võ đường.
    Xách cặp cá vô nhà thầy Tư. Hà nhìn dáo dác không thấy ai. Nàng lấy làm lạ, giờ này trong võ đường đông học trò mới phải. Mấy đệ tử tập buổi sáng đáng nhẽ phải ở đây, chưa tới giờ về mà. Cả San cũng không thấy đâu. Hà lui khui đi thẳng vô trong bếp. Con chó vàng thấy nàng ngoe nguẩy đuôi ra mừng. Nó lấy mũi ngửi ngửi cặp cá, lẽo đẽo theo Hà vô bếp.
    Hà cúi xuống vỗ nhè nhẹ vô đầu nó.
    - Cả nhà đi đâu hết chơn rồi hả mày?
    Con chó nghếch mõm, lim dim mắt nhìn Hà. Nó vẫn thích mọi người vỗ đầu như vậy. Hà máng cặp cá lên cây đinh trên vách. Ngồi xuống ôm lấy đầu con chó, nựng nịu:
    - Mày nói tao nghe, mọi người đi đâu hết rồi?
    Con chó dụi đầu vô mình Hà kêu ư ử. Bỗng nó nhẩy dựng lên, vuột khỏi tay Hà, nhẩy xổ ra cửa; vừa chạy vừa sủa ầm ỹ. Hà ngạc nghiên chạy theo nó ngay. Nàng cũng nghe thấy tiếng nhiều người cười nói thật ồn ào. Ra tới cửa, Hà nhìn thấy ngay đoàn người lố nhố đầu đường. Mấy đứa nhỏ đi đầu reo hò. Một chiếc xe cyclo đi thật chậm. Thầy Tư đi ngay bên cạnh, trên xe Hà nhìn thấy hình như con Oanh và con Dung ngồi hai bên một đứa con gái khác đang vùng vẫy. Nàng đoán ra liền; chắc chắn con nhỏ đó điên nên người nhà mang tới đây nhờ thầy Tư chữa giùm.
    Có lẽ con nhỏ này dữ dằn lắm mới phải để nhỏ Dung và cả Oanh kèm hai bên như vậy. Thường thì mấy con điên nhìn thấy thầy Tư là sợ rồi, chứ đâu có dám hỗn như thế này. Phía sau xe cyclo các đệ tử thầy Tư vừa đi vừa cười nói có vẻ thích thú lắm . Hèn gì trong võ đường không còn ai. Mọi người đã túa ra đường đón con bệnh điên này về. Hà cố nhìn trong đám đông xem có San hay không. Nhưng nàng không thấy chàng đâu. Có lẽ nào những cảnh chữa bệnh điên náo nhiệt như thế này lại không có chàng được. Tự nhiên Hà thấy buồn buồn vu vơ. Chiếc xe cyclo chở con bệnh điên đã vô trong sân. Con nít chạy tứ tung, la lối om xòm. Thầy Tư thấy Hà, cười ha hả, nói:
    - Con bà nó, tôi chưa thấy con điên nào dữ như con Hà Bá này. Nó dám táp tôi một miếng chứ.
    Hà cũng cười, nàng tới gần thầy Tư dả lả:
    - Không lý có ông bà nào nhập nó phải không thầy?
    Thầy Tư lắc đầu.
    - Chẳng có ông, có bà nào hết đó. Nếu có họa may mấy con tà chó mới cắn ẩu vậy chứ có ông bà nào nhập vào xác người ta mà hỗn vậy đâu .
    Hà bật cười. Nàng nhìn Dung và Oanh đang ghì con nhỏ điên kéo xuống xe.
    - Nếu vậy lần này thầy để con trị nó cho.
    Thầy Tư cười hềnh hệch.
    - Mày mà đụng vô nó. Nó cắn bỏ ăn chứ trị cái gì !
    - Thầy cho con thử đượïc không?
    - Được mày không sợ thì thử cho biết.
    Hà chỉ nói chơi, ai ngờø thầy Tư lại cho nàng thử thật. Ai còn lạ gì chỉ có những đệ tử được điểm đạo rồi mới có ân điển để trị bệnh trừ tà. Có lẽ thầy Tư nghe Hà nói chơi, ông cũng nói vậy thôi. Nhưng Hà làm thực. Khi Dung và Oanh kéo con nhỏ điên đi qua Hà. Nàng nói:
    - Dung với Oanh buông nó ra đi, để tao trị con điên này cho tụi mày coi.
    Có lẽ cả Oanh lẫn Dung cùng muốn phá Hà. Nghe nàng nói liền buông con nhỏ điên ra ngay. Dung cười hí hí, giễu :
    - Thưa thầy, xin mờøi thầy trị bệnh ạ.
    Tất cả mọi người nghe Dung giễu cười ồ. Vì ai cũng biết; Hà chưa được điểm đạo, làm sao nàng có thể trị bệnh điên được. Hơn nữa, con điên này thật dữ dằn; tới thầy Tư còn bị nó cắn một phát há gì Hà.
    Lúc ấy Hà cũng thấy sờ sợ. Nhưng nàng chợt nhớ những gì học được trong sách về phép trị bệnh điên. Nhất là hiện trong mình Hà còn có mảnh cây bị sét đánh. Thứ này trị tà đệ nhất thiên hạ không có gì sánh bằng. Nàng đánh liều đưa tay bất ấn, chỉ con điên quát:
    - Con tà chó. Gặp tao sao không qùi xuống?
    Con nhỏ điên vừa được Dung và Oanh buông ra. No xô lại phía Hà, nhìn nàng cười hí hí; đến khi nghe Hà quát lớn. Nó nhẩy xổ lại táp nàng liền. Mọi người được dịp cười nghiêng ngả, Ai cũng đoán thế nào Hà cũng bị nó cắn một phát như cắn thầy Tư ở đầu ngõ. Ai ngờ lúc đó Hà quýnh quá, đập cho nó một bạt tai nẩy lửa. Miệng la lớn:
    - Ngũ Lôi Thần Chưởng chết mày.
    Con điên bị Hà đánh một bạt tai té bò càng. Trong lúc đó Hà cũng không ngờ mình buộc miệng la lên những gì học lóm trong sách, và ngay chỗ để miếng cây bị sét đánh! da thịt nàng nóng ran. Một luồng hơi nóng chạy dài ra cánh tay làm Hà muốn run lên. Mắt nàng chói lòa vì có cái gì bùng lên ngay trong con ngươi nàng.
    Hà lui lại mấy bước, dựa lưng vô thành cửa cho khỏi té, nàng vịm tay vô vai thầy Tư đang đứng kế bên.
    Mọi người thấy Hà đánh con bệnh nặng tay như vậy bỗng im bặt. Không ai dám nói một câu nào nữa. Không khí trở nên nghẹt thở. Lúc ấy con điên lồm cồm bò dậy. Máu mũi, máu miệng rỉ ra trông thật dễ sợ. Nó ngơ ngác nhìn quanh rồi oà lên khóc. Bỗng nó nhìn thấy bà cụ đứng ở góc phòng, nhổm dậy yếu ớt gọi:
    - Má. . . má. . .
    Bà cụ run lẩy bẩy, chạy lại đỡ con điên dậy, miệng mếu máo :
    - Con . . . con tôi. Con hết bệnh rồi à. Trờøi ơi...tạ ơn Trời Phật. Con nhận ra mẹ thật rồi phải không?
    - Má ơi má, con làm sao vậy hở má.
    - À . . .à . . . con bị đau. Con bị tà nhập. May mà hết rồi.
    Cô gái vịm tay vô bà mẹ đứng dậy một cách yếu ớt. Hà lật đật chạy lại đỡ cô ta. Nàng mừng rỡ, hỏi:
    - Em bị chị đánh có đau không?
    Cô gái ngơ ngác nhìn Hà, giáng điệu thực mệt mỏi.
    - Bộ chị đánh em thực à?
    Bà cụ nắm tay Hà, bảo cô gái:
    - Con cám ơn bà thầy đi con, bà thầy đã cứu con khỏi bệnh đó.
    Hà thấy bà cụ gọi mình là bà thầy, lật đật nói :
    - Cụ ơi cụ, không phải con đâu, thầy Tư mới là thầy con đó. Cụ cám ơn thầy Tư đi.
    Bà cụ quay lại nhìn thầy Tư, cúi đầu lật đật nói:
    - Dạ, dạ... tôi cám ơn thầy Tư. Thầy cho bà thầy đây chữa bệnh cho con gái tôi.
    Có nhiều tiếng cười khúc khích trong đám đệ tử. Ai không biết Hà là đệ tử chưa được điểm đạo nhập môn, nói gì tới thầy bà. Hà bất đầu thấy lúng túng, không biết phải làm sao. Nàng nhìn thầy Tư cầu cứu.
    - Thầy ơi thầy, bây giờ phải làm sao đây.
    Thầy Tư có vẻ cao hứng lấm, ông cười ha hả.
    - Còn làm sao. Mày chữa hết bệnh cho nó rồi còn gì nữa. Thật tao cũng không biết phải nói cái gì bây giờ. Ông Tổ hiển linh tới độ để mày chữa bệnh thật tài tình. Mai mốt điểm đạo cho mày rồi; chắc chắn mày có tay làm thầy khá chứ không phải chơi đâu.
    Hà mừng rỡ, và cũng hồi hộp sợ thầy Tư phát giác ra nàng học trộm kinh sách.
    Nàng lật đật nói:
    - Tạ ơn Tổ nghiệp, giúp con trị được con bệnh.
    Vừa nói, Hà vừa tới bàn thờ thắp mấy cây nhang, khấn vái tạ ơn ông Tổ. Trong khi đó thầy Tư quay lại bảo bà già:
    - Bây giờ bà cụ có thể đem con bà về được rồi đó. Tuy nhiên, bà phải tới tiệm thuốc Bắc, hốt ít thang thuốc bổ cho cô ấy uống để lấy lại sức. Chúng tôi chỉ biết đuổi tà thôi. Còn sức khoẻ phải có mấy ông thầy thuốc mới được.
    Bà cụ khúm núm lấy trong túi ra mấy tờ giấy bạc, trao cho thầy Tư.
    - Thưa thầy, xin thầy nhận ít đồng mua nhang đèn cho ông Tổ.
    Thầy Tư lấy tiền để lên bàn thờ.
    - Cám ơn bà nghĩ tới chúng tôi.
    Bà cụ cũng quay qua Hà, thọc tay vô túi nàng, nghé sát miệng vô tai nàng nói nho nhỏ:
    - Bà thầy cầm chút ít uống cà phê. Chúng tôi thật không biết lấy gì tạ ơn bà. Bữa nào rảnh, xin mờøi bà tới nhà cho chúng tôi hầu bữa cơm gia đình.
    Hà ngẩn ngơ không biết phải ăn làm sao, nói làm sao. Nàng mắc cỡ tới đỏ mặt. Từ hồi nào tới giờ, Hà có biết tới chuyện ơn nghĩa như thế này đâu. Hơn nữa, bà ấy cứ một điều bà thầy, hai điều bà thầy, lại càng làm Hà bối rối hơn. Trong khi đó các đệ tử thầy Tư đều ngỡ ngàng. Nhiều người nghĩ thầy Tư đã âm thầm dậy Hà vì nàng sắp lấy Tam. Hơn nữa, Hà cũng sắp được điểm đạo nhập môn rồi còn gì.
    Sau khi đưa con bệnh ra về, bỗng nhiên không khí võ đường vui nhộn hẳn lên. Hà lật đật kéo thầy Tư vô trong bếp, dúi mớ bạc bà già nọ cho nàng vô tay thầy Tư.
    - Thầy ơi, tiền bà già để lại nè, thầy cầm lấy đi.
    Ông Tư cầm mớ tiền, tần ngần:
    - Thì bà ấy cho mày. Mày đưa tao làm chi vậy?
    Hà cười khúc khích:
    - Không lý con tới đây chữa bệnh kiếm tiền sao. Thầy còn lạ gì tiền bạc con kiếm đâu có khó, thầy cứ cầm lấy đi.
    Thấy thầy Tư còn tần ngần, Hà nhét đại mấy tờ giấy bạc vô túi ông, nói:
    - Thì thầy cứ lấy đi mà, khổ quá. Con đã nói rồi, con tới đây chỉ mong được học đạo thôi, còn ngoài ra không có ý gì khác nữa. Bây giờ con không còn đi bán bia ôm. Nhưng sòng bài ngoài Chợ Nhỏ đem về cho con còn nhiều gấp ba lần đi làm nữa. Đó là chưa kể anh Tam đánh cá càng ngày càng khá hơn. Không lý tụi con kiếm ăn được mà lại không nghĩ tới thầy sao.
    Thầy Tư cười hề hề. Hồi này trong nhà cũng đang túng quẩn. Có món tiền này cũng đỡ lắm. Ông chưa kịp nói gì, Hà đã chỉ tay lên vách bảo ông:
    - Đó, thầy coi, con vừa mang cặp cá tổ chảng này cho thầy nấu cháo ăn chơi. Tối hôm qua chúng con câu được đó.
    Thầy Tư lại bên vách nhìn cặp cá chặc lưỡi, khen:
    - Con bà nó, thằng Tam câu được cặp cá ngon lành quá trời ta.
    Vừa nói, ông vừa đem cặp cá ra nhà ngoài khoe đám học trò:
    - Ê, tụi mày coi này. Thầy Tam cho cặp cá bự tổ chảng nấu cháo đã không. Nặng cả mấy kí chứ không ít đâu.
    Trong khi mọi người xúm lại bên thầy Tư, Hà khều thằng Cưng ra ngoài hỏi nhỏ:
    - Ê Cưng, mày có thấy thầy San đâu không?
    Cưng mỉm cười ranh mãnh, lắc đầu:
    - Từ sáng tới giờ, em đâu có thấy thầy ấy tới.
    Hà kí vô đầu nó một cái nhe nhẹ, hăm :
    - Mày coi chừng tao đó nghe.
    Cưng biết Hà muốn nói gì. Từ mấy tuần nay, nó đã để ý Hà có vẻ săn đón San một cách bất thường. Và, rồi nó đã tìm ra nguyên nhân ! Bữa hôm trước, sau giờ học, Cưng vô tình nhìn thấy Hà cố ý ép sát người vô mình San trong bếp. Nó đã đoán ra ngay. Bữa ấy Hà cũng thấy nó bắt gặp mình đang mơn chớn San. Nàng trợn mắt nhìn nó làm Cưng hoảng hồn rông thực lẹ. Và từ hôm đó, cứ mỗi lần Hà hỏi San là Cưng lại mỉm cười. Cái cười đồng lõa một cách tinh nghịch.
    Hôm nay cũng vậy, Hà hỏi San rồi hăm nó, nhưng Cưng còn lạ gì Hà đã đương nhiên coi nó như đồng lõa với vụ ngoại tình này rồi. Thực ra mà nói, Tam chưa chính thức là chồng Hà. Bởi vậy Cưng thấy nếu Hà có đổi ý bây giờ cũng chưa phải là quá muộn. Duy chỉ có một điều Cưng không hiểu sao ai cũng mê San một cách mù quáng như vậy ! Không hiểu ông này có cái gì khác người ta chăng. Cưng ghé sát vô tai Hà nói nho nhỏ, mặc dù ngoài vườn chỉ có hai người.
    - Chị đừng có lo, em không có nói với ai đâu. Nhưng mà chị tính cưới thầy San hay thầy Tam đó?
    Mặt Hà đỏ hẳn lên, mặc dù nàng biết Cưng đã biết hết chuyện nàng ve vãn San từ lâu rồi. Hà nói nho nhỏ vô tai nó :
    - Làm sao tao cưới thầy San được. Thầy ấy sắp lấy con Hoa học trò thầy Mười rồi còn gì?
    - Biết vậy sao chị còn đeo đuổi thầy ấy làm gì cho mất công chớ.
    - Mày không hiểu nổi đâu! Tâm lý đàn bà con gái nó kỳ cục lắm. Tao biết như vậy rồi mà vẫn còn muốn người ta mới chết chứ.
    - Còn thầy Tam thì sao?
    - Thì thầy Tam vẫn là thầy Tam chứ sao. Tao có bỏ ông ấy đâu. Đám cưới tới nơi rồi mà.
    - Nhưng mà chị có thương thầy ấy không?
    - Thương thì cũng thương chứ sao không. Nếu không làm sao sống với nhau được.
    - Nếu thầy ấy biết chị thương thầy San rồi làm sao?
    - Làm sao mà biết được; có một mình mày biết thôi. Nếu mày nói ra mới bể chuyện còn không có sao đâu.
    Cưng nghe Hà nói nhẩy nhổm lên, la nho nhỏ:
    - Em không có nói à nghe. Chị làm sao thì làm; đổ bể chết cả đám ráng chịu đó. Lúc ấy đừng đổ thừa thằng nhỏ này là không được đâu đó nghe.
    - Ừ, không có sao đâu. Miễn là mày đừng nói là được. Hơn nữa, nếu mày nói chuyện này ra; mày là người lỗ hơn tao nhiều.
    - Em có mắc mớ gì vô chuyện chị lẹo tẹo với thầy San đâu mà lỗ với lời.
    - Không à. Mày là người biết chuyện này lâu hơn ai hết. Hơn nữa, nếu thầy Tam nổi ghen, liệu sòng bầu cua của tụi mình còn tồn tại nổi không. Lúc ấy mày mất việc, lại còn mất luôn cả con Châu nữa.
    - Cái gì mà còn có con Châu trong đó nữa.
    - Chứ mày tưởng không ai hay chúng mày đem nhau ra ruộng mía, ngày một ngày hai đó hẳn.
    Cưng tái mặt, nó không ngờ Hà biết vụ này. Cưng run run hỏi:
    - Tại sao chị biết?
    Hà cắc cớ hỏi lại:
    - Tại sao mày biết vụ tao với thầy San.
    - Thì. . . thì . . chị. . .chị...
    - Còn mày cũng thế chứ gì. Có sao đâu, tao không nói ra đâu có ai biết, cũng như mày đừng nói vụ của tao với thầy San thì làm sao lộ ra ngoài được.
    Cưng đưa một ngón tay ra, nói:
    - Được rồi đó, nghéo tay đi. Không đứa nào nói chuyện đứa nào đó nghe.
    Hà đưa tay nghéo tay với Cưng. Nàng nói nho nhỏ:
    - Chịu rồi nghe.
    - Được rồi. Bây giờ còn vụ này đây, tính kiếm chị nói gấp nè.
    - Vụ gì nữa đó?
    Cưng hắng giọng, từ từ nói :
    - Bữa qua, nghe con Châu nói; thằng Hai Cảnh Sát dụ nó hỏi coi có đứa nào biết lắc bầu cua không, kiếm cho nó mấy đứa. Tụi nó định lập một sòng ngay bên cạnh mình đó.
    Hà giật mình, hỏi thực nhanh:
    - Nó nói hồi nào?
    - Mới nói sáng hôm qua à, lúc con Châu uống cà phê ở quán Hủ Tíu đầu hẻm đó.
    Hà chửi thề:
    - Tổ cha nó. Tao đã cho nó ăn rồi mà nó còn muốn phá nữa. Thằng này tới số rồi sao.
    Cưng nhìn Hà lắc đầu:
    - Nó là Cảnh Sát. Mình không dễ gì làm gì được nó đâu.
    Hà trợn mắt:
    - Cảnh Sát rồi sao chứ, bộ dễ đụng vô tụi mình lắm hay sao.
    - Dù sao thì mình cũng không dám đánh nó. Hơn nữa nó cũng có thể đem lính tới dẹp sòng mình cái một. Chỉ có cách nếu nó mở sòng; chị súi thầy San dẹp sòng nó thôi. Nhưng mà sòng mình cũng tiêu luôn.
    - Ư,Ø ai ngu gì làm như vậy. Nhưng mà chuyện này mày không được nói với ai là mình biết ý định của tụi nó nghe.Tao đã có cách rồi.
    - Cả thầy Tam cũng không được nói à?
    - Ừ, cả thầy Tam nữa cũng không được nói bây giờ. Để một mình tao lo được rồi. Mày nói luôn với con Châu nữa nghe.
    - Chị định làm gì thằng Hai Cảnh Sát đó?
    Hà mỉm cười bí mật:
    - Mày vừa thấy tao trị bệnh điên không?
    - Thấy, rồi sao. Có ăn chung gì tới vụ thằng Hai Cảnh Sát đâu?
    Hà cười khẩy:
    - Mày không biết trong môn phái mình, trị được người điên thì cũng làm cho người ta điên lên được rồi chứ?
    Cưng há hốc miệng. Nó chợt nhớ ra mình đang đứng trong võ đường thầy Tư, nơi mà ai không biết thầy Tư cũng như những đệ tử ruột của ông có thể thư ếm người ta một cách dễ dàng tới điên khùng. Nó liếc thực nhanh vô nhà, mọi người đang cười nói thực ồn ào, vô tình Cưng nhìn xuống bàn thờ ông Tà. Những hình nhơn bằng lụa nhồi tóc chất đầy một bên. Nó rùng mình nhìn Hà thực nhanh. Không lý nàng đã được thầy Tư chỉ cho phép thư ếm này rồi hay sao? Bỗng Cưng chợt hiểu, Hà đã sắp sửa làm đám cưới với Tam. hai ngườøi đã chung sống với nhau như vợ chồng từ lâu rồi, làm gì Tam không chỉ cho nàng.
    Tuy nhiên, phép này chưa chắc Tam đã biết, làm gì Hà biết được. Còn San, chắc chắn ông này rành sáu câu rồi. Cưng nghĩ không lý San dám chỉ cho Hà sao. Hai người mà lẹo tẹo với nhau cái kiểu này ai biết đó vào đâu. Con điên vừa rồi thầy Tư nó còn dám sơi một miếng. Vậy mà bị Hà đập cho một bạt tai hết bệnh thì nàng không phải tay vừa rồi.
    Cưng vừa mở miệng nói, Hà đã kéo vô nhà. Bây giờ hình như mọi người quên hẳn vụ con điên vừa rồi. Ai nay hỉ hả nói về nồi cháo cá đang nấu, Hà nhìn trước nhìn sau, không thấy ai để ý, nàng lẻn ra ngã sau tới chợ Nhỏ tìm thằng Hai Cảnh Sát. Bây giờ nhất định y đang la là ở quán cà phê đâu đó trong Chợ.

    ( xin xem tiếp đoạn 18 )
  2. hiveman

    hiveman Thành viên

    Bài viết:
    644
    Được Like:
    346
    Thế Giới Bùa Ngải Tân Biên

    Tác giả Hùng Sơn

    Đoạn 18

    Hai cảnh sát ngồi nhâm nhi ly cà phê, gật gù bảo Hai Què:
    - Em nhìn kìa, chúng nó làm ăn thế kia. Tại sao anh lại ngồi không được hả ?
    Hai Què nhìn qua đường. Sòng bầu cua của Hà lớp trong lớp ngoài đông nghẹt. Có lẽ dân trong xóm lao động này dư giả làm sao mà hễ cứ chỗ nào có ba vụ đỏ đen là họ bu lại ngay. Đầu tiên còn xổ số của nhà nước. Rồi tới ba con số đề. Bây giờ lại bu vô cái sòng bầu cua cá cọp này nữa. Nàng mỉm cười:
    - Đúng là đám thiêu thân. Ai còn lạ gì chúng nó chơi bịp. Vậy mà không hiểu tại sao bà con cứ thẩy tiền cho chúng lượm vậy không biết kìa? Coi bộ dân trong xóm này dư tiền lắm sao ?
    Hai Cảnh Sát nhìn Hai Què cười hề hề:
    - Có một mình em ở trong nghề mới biết chúng nó chơi lận. Chứ ai mà biết được chuyện đó đâu! Còn bà con trong xóm này nghèo cùng cực rồi. Bởi vậy mới có đồng nào cứ tính chuyện đỏ đen, đặng kiếm thêm đó mà. Đã nghèo cho nó nghèo luôn. Chỉ có một điều mình không nghĩ ra trước, để cái con bán bia ôm về đây làm trùm thì tức thật!
    Hai Què cười khẩy.
    - Chưa chắc gì ra trước đã là hay đâu. Rồi anh coi, con em của anh ra nghệ mới biết đá, biết vàng được. Cái tụi con nít chưa hỉ sạch mũi mà nhằm nhò gì.
    Hai Cảnh Sát cười nịnh :
    - Em khỏi nói anh cũng biết tài nghệ của em rồi. Nếu không anh đâu có tới tận Thủ Thiêm rước em về đây.
    Hai Què cười thoả mãn :
    - Em sẽ không phụ lòng anh đâu. Nhất định phải được việc cho anh mà. Anh cứ nhìn kìa, sòng của tụi nó vòng trong vòng ngoài thế kia, mỗi ngày không hốt bạc ngàn em không chơi. Đó là chúng tay nghệ còn non. Nếu cứng cựa một chút, đám mê đỏ đen này đừng hòng còn một xu dính túi.
    Hai Cảnh Sát khoái trí cười hềnh hệch.Y móc túi ra bao thuốc 555, moi một đíếu châm lửa, hít một hơi thực dài, từ từ nhả những vòng tròn khói quện vào nhau bay vô tóc Hai Què.
    Đã mấy ngày rồi, Hai Cảnh Sát chở Hai Què tới xóm Lao Động này chỉ để ngồi đây ngắm tụi thằng Cưng, thằng Phèn lắc bầu cua. Chàng cố tình cho Hai Què nghiên cứu tình hình. Hai Què khoái trí lắm. Nàng chắc chắn chỗ này "đắc địa" rồi, không mở sòng ở đây, còn chạy đi đâu hơn nữa. Khu vực này lại là địa bàn hoạt hộng của Hai Cảnh Sát, thử hỏi còn ai làm khó làm dễ gì được nữa chứ. Nàng mỉm cười tự mãn, nghiêng mình sát Hai Cảnb Sát hỏi nhỏ :
    - Vậy bao giờ anh tính cho em ra quân đây?
    Hai Cảnh Sát nheo mắt.
    - Em thấy chắc ăn chưa?
    Hai Què cười thật tự tin.
    - Chắc như bắp mà. Anh cứ lo vòng ngoài. Còn phần sòng bầu cua em bao dàn cho anh.
    Hai Cảnh Sát cườ hì hì.
    - Làm gì có vòng trong vòng ngoài. Em muốn lắc giờ nào thì cứ lắc. Em quên là khu vực này của anh sao?
    - Bữa trước sao anh nói đám thằng Tam con Hà là người của võ đường thầy Tư, trong đó có đám An Ninh Quân Đội nữa. Nếu chúng có ăn chia, đâu có để mình yên.
    Hai Cảnh Sát gật gù.
    - Em nói dúng đó, An Ninh Quân Đội tuy ghê gớm thực. Nhưng về ba cái vụ hình sự này không phải nhiệm vụ của họ thì cũng chẳng ăn nhằm gì.
    - Nhưng nếu chúng nó cố ý làm khó cũng không phải là không được phải không anh?
    - Nếu cố ý làm khó, cơ quan an ninh nào cũng có thể làm được. Tuy nhiên chuyện gì đáng kìa. Anh nghĩ không vi cái sòng bầu cua nho nhỏ này mà chúng nó nhúng tay vô đâu. Hơn nữa khi ra nghề, anh sẽ tìm cách liên lạc với chúng nó là xong ngay chứ gì. Ai sao mình vậy. Không lý tụi nó không để mình sống sao. Còn như tụi nó cố tình chơi cửa cha mình. Anh không biết phá hôi hay sao. Ba cái vụ này là nghề của chàng mà. Em không biết sao.
    Hai Què cười nịnh.
    - Anh Hai của em mà. Anh muốn cái gì mà không được.
    Vừa nói Hai Què vừa lúc lắc thân mình. Hai Cảnh Sát nhìn ngay thấy những gì Hai Què muốn phô ra cho chàng coi. Đã mấy ngày nay khi chở Hai Què từ Thủ Thiêm qua đây, bộ ngực Hai Què ép sát sau lưng chàng làm Hai muốn điên lên. Nhưng chưa dám ngọ nguậy. Không phải chàng sợ gì, nhưng công chuyện làm ăn quan trọng hơn, với lại chàng cũng chưa biết ý tứ của Hai Què ra sao, nên còn thận trọng.
    Hôm nay Hai đã để ý thấy cô nàng bắt đầu khiêu khích rõ ràng rồi. Hai Cảnh Sát mỉm cười nhìn nàng nheo nhẹ một bên mắt. Hai Què cười chúm chím, làm bộ quay đi. Nàng trông trước ngó sau. Thấy không có ai để ý tới mình, thò một tay xuống gầm bàn nhéo Hai Cảnh Sát một cái thực đau. Hai Cảnh Sát vội vàng nắm lấy tay nàng. Hai Què rụt tay về. Bàn tay Hai Cảnh Sát vẫn không buông nên vô tình chạm vô bụng nàng. Người Hai Què nóng ran, trong khi Hai Cảnh Sát vội vàng rụt tay về, nhưng chàng cũng đã hình dung được những gì tay chàng vừa đụng phải. Mặt Hai Què đỏ lên, nàng vừa cười vừa gắt nho nhỏ.
    - Đồ quỉ nè. Thiên hạ nhìn thấy người ta nói cho bể đầu bây giờ đó.
    Hai Cảnh Sát biết ngay đây là cơ hội tấn công dễ dàng nhất. Chàng nói nho nhỏ:
    - Vậy tụi mình đi chỗ khác bàn chuyện đi.
    Hai Què làm bộ gắt :
    - Đi đâu chứ. Ngồi đây không được sao.
    Tuy nói vậy, nhưng nàng cũng đã với cây nạng theo. Hai Cảnh Sát đứng dậy, hí hửng trả tiền cà phê, dắt xe Honda đỡ Hai Què lên xe vọt đi liền. Xe vừa ra khỏi đầu hẻm, vô đường nhựa, Hai đã thấy bộ ngực như núi lửa của Hai Què ép sát sau lưng mình rồi, lần này chàng còn nghe thấy cả hơi thở dồn dập của cô nàng một cách khác lạ nữa. Hai Cảnh Sát mường tượng vùng da thịt chàng chạm tay vô lúc nãy. . .
    Quả thực thiên hạ nói không ngoa chút nào. Những người con gái Trung Hoa ngày xưa bị cha mẹ bó chân, để cho sự đi lại khó khăn cũng chỉ với mục đích dồn hết sự cử động khi di chuyển lên háng và làm cho phần da thịt nơi đây nẩy nở hơn những chỗ khác. Bây giờ không còn tục lệ ấy để thoả mãn đàn ông nữa. Nhưng những trường hợp như Hai Què; bị tê liệt cả hai chân từ thuở nhỏ đã vô tình làm cho thân thể nàng nẩy nở như những điều người xưa mơ ước.
    Mặc dù Hai Què không biết chuyện xưa tích cũ là như vậy. Nhưng nàng cũng tự biết mình có những bộ phận phải dấu kín nẩy nở một cách quá khổ. Từ trước tới nay, nàng cố tình mặc chiếc quần đáy rộng thùng thình để che dấu những cơ phận này. Hai chiếc chân nhỏ xíu lúc lắc cho có lệ; vì mọi sức lực di chuyển đều tập trung vào đôi nạng gỗ. Đó là chưa kể những lúc ở nơi chật chội hoặc trong nhà, Hai Què thường dùng tay đỡ cả thân mình mà lết đi.
    Có lẽ cả ngày nàng lê lết như thế này nhiều hơn là dùng nạng. Cũng vì thế những bắp thịt mông và ngực no tròn và cứng ngắc. Điều này đã làm nhiều người để ý. Nhất là Hai Què lại có một khuôn mặt thực dễ coi. Hai mắt nàng tròn và to, chiếc miệng nhỏ chúm chím, cặp môi mọng đỏ. Nhưng tuy vậy mà cho tới giờ này nàng vẫn chưa có chồng; cũng chỉ vì đôi chân tê liệt đã làm cho Hai Què thiệt thòi như vậy.
    Đường tình duyên thì thế, nhưng chuyện xác thịt lại khác hẳn. Cha nàng mất sớm. Mẹ nàng cố tần tảo nuôi con. Nhưng chỉ vài năm sau bà cũng phải tái giá. Năm ấy Hai Què đã mười bốn tuổi. Và cũng chính ông dượng này là người đưa Hai Què ra khỏi cuộc đời con gái ngây thơ, dắt nàng vào con đường đam mê xác thịt mà mẹ nàng không hay biết một tí gì, vì cứ tưởng nàng còn nhỏ và tật nguyền nên không ai để ý tới.
    Cái ngày đầu tiên ấy, Hai Què không thế nào quên được. Hôm đó trời mưa như thác đổ. Mẹ nàng chuyển bụng sanh em bé. Ông dượng kêu xe đưa mẹ nàng đi sanh. Hai Què ở nhà một mình coi chừng nhà. Tới tối ông ta về. Quần áo ướt nhẹp. Mặt mày xanh mét. Hai Què nấu nước cho ông ta tắm, có lẽ lúc ấy ông ta cũng chẳng để ý gì tới nàng. Nhưng Hai Què lại tò mò, lết lại gần phòng tắm nhìn qua khe vách. Nàng ỷ y nhà không có ai, ở ngoài lại tối, trong sáng nên ông dượng không biết nàng đang ở ngoài nhìn vô.
    Nhưng vô tình một ngọn sét loé lên soi rõ mọi vật, tiếp theo tiếng sấm nổ dinh tai nhức óc đã làm Hai Què quên mất mình đanh nhìn trộm ông dượng tắm mà ré lên. Ông ta ló đầu ra bắt gặp quả tang Hai Què ở đó. Ông giận lắm, nắm đầu Hai Què đánh mấy bạt tai. Nàng không dám khóc và cũng không còn dám nói lời nào, vì từ hồi nào tới giờ nàng rất sợ ông dượng. Nhất là hôm đó lại lỗi ở nàng và một lỗi nặng nên Hai Què càng sợ. Nàng bị đánh té nhào xuống sàn nhà. Ông dượng nắm áo nàng lôi dậy. Hàng núc áo bật tung làm thân thể nàng trần trụi, Hai Què cũng không dám lấy tay che ngực. Nàng chỉ biết chắp tay van lậy ông ta rối rít, xin tha tội.
    Hai Què có biết đâu chính nàng đã làm cho ông ta nổi thú tính lên, đè nàng xuống sàn nhà. Thân thể con gái mười bốn tròn đầy làm cho ông ta điên lên hơn nữa. Đáng nhẽ hôm đó Hai Què phải đau đớn ghê lắm, nhưng nàng lại tỉnh bơ. Vì đã từ lâu, nàng đã thủ dâm rồi. Điều này làm cho ông dượng nàng ngạc nhiên. Sau này ông hỏi tới, nàng phải khai thật. Và từ đó, cứ mỗi lần mẹ nàng đi khỏi là ông ta lôi nàng vô nhà trong.
    Nhưng sự thực sức vóc ông dượng cũng chẳng được bao tăm hơi. Mẹ nàng là người vợ thứ ba của ông. Chẳng là ông ta làm cai phu trong thương cảng Sài gòn. Mẹ nàng là dân phu trong đó nên ông ta lẹo tẹo; thế rồi ở luôn với nhau. Hai bà vợ lớn sau khi ghen tuông một thời gian chẳng nhằm nhò gì nên cũng đành chịu. Chấp nhận cho ông ăn ở chính thức với mẹ nàng. Và từ đó ông dượng cứ đi đi, về về với cả mấy người vợ của ông. Người ông càng ngày càng ốm nhom vì mệt mỏi. Tới khi đụng tới Hai Què, trông thân thể ông càng thảm hại. Chẳng ai biết lý do tại sao, trong khi đó Hai Què lớn như thổi, thân thể nàng đầy ắp, da thịt tròn trịa. Chỉ có điều không hiểu tại sao nàng không mang thai với ông dượng. Có lẽ cũng vì thế Hai Què càng làm dữ hơn. Nàng không còn chỉ lén lút với ông dượng nữa mà bắt đầu la cà tới mấy đứa bạn cùng trang lứa.
    Hai Què ở nhà trông em cho mẹ và ông dượng đi làm. Cũng vì thế nàng có rất nhiều thì giờ lê lết khắp nơi. Cho tới một hôm, Hai Què cặp với đám lắc bầu cua đầu hẻm. Cuộc đời nàng bắt đầu đi vào một khúc quanh với cuộc sống hoàn toàn đổi mới.
    Không hiểu sao Hai Què học rất nhanh nghề cờ gian bạc lận này. Nàng tập luyện một cách say mê. Những ngón tay thần diệu của Hai Què đã làm dân trong nghề kiêng nể. Từ đo,ù Hai Què bắt đầu nổi tiếng trong đám dân chơi vùng Thủ Thiêm. Dưới tay nàng có cả chục đàn em chuyên lắc bầu cua khắp vùng Thủ Thiêm. Cũng vì vậy Hai Cảnh Sát đã tìm tới nàng.
    Bây giờ ngồi sau lưng Hai Cảnh Sát. Tự nhiên nàng có ý nghĩ ngồ ngộ. Nếu anh chàng này chịu lấy nàng. Dù là làm bé đi chăng nữa, chắc chắn nàng phải có hạnh phúc. Cái nghề tổ chức sòng bầu cua, cá cọp của nàng mà lấy được ông chồng cảnh sát thì hay biết mấy, còn phải sợ ai nữa.
    Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu, nàng lần tay vô túi móc chai dầu thơm nho nhỏ, mở nút bôi vô cổ rồi lần xuống ngực thoa một ít ở đó, nhẩm lại câu thần chú mấy lượt thổi vô tay, chụm lại, vỗ nhẹ vô lưng Hai Cảnh Sát mấy cái. Cứ như thế nàng làm lại mấy lần nữa. Chai dầu này nàng thỉnh của ông thầy Chàm bên Thủ Thiêm từ lâu. Nay mới có dịp đem ra dùng.
    Nàng van vái cho phép thuật của ông linh ứng. Bỗng Hai Què thấy Hai Cảnh Sát hơi rùng mình. Nàng mừng thầm, hình như bùa phép đã linh nghiệm. Nàng vòng tay ôm thật chặt lấy eo Hai Cảnh Sát làm như sợ té, bộ ngực lại ép sát vô lưng chàng. Hai Què biết khí giới này đã làm nhiềâu thanh niên ngẩn ngơ vì nó.
    Xe vừa ngừng lại, Hai Cảnh Sát lật đật đỡ nàng xuống. Hai Què nhìn căn nhà nhỏ nhắn nằm giữa đồng không mông quạnh, hỏi :
    - Anh Hai à. Nhà ai mà ở hẻo lánh như vậy?
    Hai Cảnh Sát mỉm cười.
    - Căn nhà này của chú anh, không có ai ở đâu.
    - Vậy chú anh cất căn nhà này làm gì mà không có ai ở ?
    - À, em thấy ruộng lúa chung quanh đây không. Căn nhà này cất lên cho mấy người làm ruộng nghỉ ngơi buổi trưa hoặc là khi mùa lúa chín phải có người ở đây coi chim hay trộm. Còn mùa này mới gặt lúa xong nên căn nhà bỏ trống, thỉnh thoảng anh ghé đây coi chừng nhà cho ông ấy thôi.
    Vô nhà, Hai Què ngồi xuống tấm ván cười tủm tỉm. Nàng đã nhìn rõ tim đen Hai Cảnh Sát muốn đưa nàng tới đây làm gì rồi. Nàng làm bộ hỏi:
    - Bộ anh muốn đưa em tới đây coi chừng nhà cho ông chú anh sao?
    Hai Cảnh Sát cười dả lả, ngồi xuống bên cạnh nàng.
    - Anh đâu dám làm vậy chứ. Chúng mình tới đây nói chuyện. Tiện thể anh dòm chừng nhà một chút thôi mà.
    Vừa nói Hai Cảnh sát vừa ngồi sát vô nàng hơn nữa. Chàng để một tay lên vai nàng, Hai Què liếc một cái thật tình như đồng lõa với hành động của chàng. Được trớn, Hai Cảnh Sát kéo nhè nhẹ nàng vô mình, cúi xuống thì thầm:
    - Em dễ thương quá.
    Hai Què làm bộ nhút nhát, nhắm mắt, dụi đầu vô ngực chàng, nói nho nhỏ:
    - Anh Hai à, đừng làm em sợ nhé.
    Hai Cảnh Sát nâng mặt nàng lên, nói trong hơi thở rồn rập:
    - Anh có làm gì đâu.
    Vừa nói xong, chàng đã vội vàng cúi xuống. Chính Hai Cảnh Sát cũng không ngờ mình bạo phổi đến như vậy. Chàng tưởng đem Hai Què tới đây còn phải đẩy đưa chán rồi mới dám đụng tới người nàng. Ai ngờ dễ dàng như vậy !
    Chàng không cầm lòng được nữa. Từ hồi nào tới giờ, chưa bao giờ chàng lại thấy hứng thú như hôm nay. Bây giờ chỉ còn là hơi thở rồn rập và nóng hổi.
    Trời đã về chiều, Hai Cảnh Sát đưa Hai Què trở lại Chợ Nhỏ. Giờ này sòng bầu cua của tụi Tam và Hà đã giải tán lâu rồi. Nhưng Hai Cảnh Sát nghe lời Hai Què chở nàng tới đây nghiên cứu thời gian bà con đi làm về. Theo Hai Què, đây mới là lúc ăn tiền. Những người có máu đỏ đen vừa lãnh tiền công hàng ngày hoặc cuối tháng mà đi qua sòng bài thế nào cũng phải dừng lại thử thờøi vận một phen. Kinh nghiệm của nàng cho biết; lột được cái đám ấy lúc này mới khá.
    Hai người vô quán phở tíu của chú Ba Đầu Hẻm. Vừa ngồi vô bàn, thằng nhỏ chạy bàn đã chạy ra hỏi rối rít. Hai Cảnh Sát vẫn biết những người trong quán này rất nể nang chàng.
    - Ê, cho hai cái cà phê xay chừng đi mày.
    Thằng nhỏ hỏi thêm:
    - Thầy Hai với cô Hai có ăn gì thêm không ?
    Hai Què nói với Hai Cảnh Sát:
    - Hay là cho em xin một ly cà phê sữa hột gà đi.
    Hai Cảnh Sát mỉm cười.
    - Phải đó, mày cho tao hai cái cà phê sữa hột gà được rồi, hai hột gà nghe. Ăn cho bổ mà, bỏ cái vụ cà phê xay chừng đi.
    Thằng nhỏ chạy đi ngay, nó liếc thực nhanh vô góc tiệm. Hà đang ngồi nhâm nhi ly cà phê ở đó. Nàng gật gật cái đầu nhìn nó mỉm cười. Thằng nhỏ bỗng thấy run run. Vừa rồi Hà đã đưa cho nó một gói đường nho nhỏ, bảo phải bỏ vô ly Hai Cảnh Sát. Nàng nói đây chỉ là đường thường thôi. Nhưng nàng có làm bùa chú trong đó để dụ Hai Cảnh Sát đừng làm khó dễà sòng bầu cua của nàng .
    Tuy vậy, tự nhiên nó cũng thấy hồi hộp lạ thường. Không hiểu vì sợ cái gói đường này gây tai họa hay sợ lời hăm của Hà. Nó nhớ lại nàng nói: "Síu à, mày cứ bỏ gói đường này vô ly cà phê của nó đi. Chuyện này chỉ có mày và tao biết. Dù có xẩy ra chuyện gì cũng vô hại. Bù lại tao sẽ tha cho mày tất cả số tiền mày thiếu sòng bài, bộn bạc đó chứ không phải ít đâu. Mày có ăn cắp tiền ông già mày cả năm cũng không đủ trả tụi tao đâu. Còn như mày cưỡng lời tao. Mày phải trả số tiền đó ngay nội ngày hôm nay. Nếu không tao sẽ đòi ông già mày và mày cũng khó sống ở cái xóm này lắm.”
    Biết chắc không có thể nào từ chối được. Síu đã nhận gói đường. Bây giờ Hai Cảnh Sát ngồi kia. Hà ngồi đó. Nàng lại vừa ra dấu cho Síu nữa thì làm sao còn do dự được. Vừa pha cà phê, Síu vừa nhìn chừng mọi người. Thừa lúc không ai để ý, Síu đổ hết gói đường vô một ly cà phê, bưng ra cho Hai Cảnh Sát. Síu đặt ly cà phê có pha đường của Hà trước mặt Hai Cảnh Sát, Còn ly cà phê kia cho Hai Què. Tim Síu lúc này đập loạn xạ. Trời không nóng mà mồ hôi đổ tháo ra lúc nào không hay. Síu vội vàng rảo bước trở về quầy hàng ngay. Vừa lúc ấy, Hà cũng đưa tay ngoắc nó. Síu do dự nhưng cũng phải chạy tới bàn nàng.
    Hà nói nho nhỏ:
    - Mày làm liền một ly cà phê sữa hột gà nữa y như ly của thằng Hai Cảnh Sát. Rồi đổ một nửa đi. Để sẵn đó cho tao. Khi nào thấy Thằng Hai Cảnh Sát đi khỏi. Lừa lúc con nhỏ bồ nó không để ý. Đem đổi ly đó lấy ly của nó. Đem vô bếp đổ xuống cống ngay. Rồi rửa ly cho thật sạch. Như vậy là mày đã thủ tiêu được tang chứng. Nếu mày làm không xong tao e cả mày lẫn tao cùng khó sống ở cái xóm này đó.
    Nghe Hà nói. Chân tay Síu rụng rời. Nó lắp bắp hỏi không ra tiếng.
    - Trời ơi, chị...chị bỏ cái..cái gì trong gói đường đó.
    Hà gằn giọng:
    - Mày có đi làm ngay những gì tao nói không. Hay là đợi lính nó tới đây còng đầu mày lại rồi mới hối hận không kịp.
    Síu sợ xanh mặt, lật đật chạy về quầy hàng pha vội một ly cà phê sữa hột gà như lúc nãy làm cho Hai Cảnh Sát. Nó quậy lên rồi đổ đi một nửa ngay. May mà bố nó vừa ra ngoài. Nếu không ông ta thấy nó làm chuyện kỳ cục này cũng khó mà giải thích. Síu nhìn vội về phía bàn Hai Cảnh Sát. Nó tính chạy đại ra đó bảo Hai Cảnh Sát đừng uống ly cà phê đó nữa, nhưng chân nó nhấc lên không nổi. Miệng lưỡi khô đắng.
    Ngay lúc ấy Hai Cảnh Sát đứng dậy ra khỏi tiệm một cách vội vã, còn Hai Què vẫn ngồi đó nhâm nhi ly cà phê. Ruột gan Síu nóng như lửa đốt. Síu nhìn khuôn mặt Hai Cảnh Sát lúc đó biết chắc là gói đường của Hà trao cho nó đổ vô ly cà phê của Hai Cảnh Sát phải có một thứ gì ghê gớm lắm.
    Síu muốn chạy ào ra đổi ngay ly cà phê đó đem đổ đi như lời Hà nói lúc nãy. Ngặt nỗi Hài Què vẫn ngồi đó làm sao mà đánh tráo được. Năm phút, rồi mười phút trôi qua. Chân tay Síu run lẩy bẩy. Mồ hôi càng tháo ra thật nhiều.
    Lúc đó Hai Què cũng nhấp nha, nhấp nhổm. Nàng đã uống hết ly cà phê từ lâu. Síu thấy hình như nàng muốn lấy ly cà phê của Hai Cảnh Sát uống nên hoảng hồân. Không còn suy nghĩ gì nữa. Síu lật đật mang ly cà phê vừa pha chạy lại.
    Hà ngồi ở góc tiệm nhòm chừng. Tim nàng cũng đập loạn đả. Gói đường Hà trao cho thằng Síu có pha bột Ngải Ma Lai trong đó. Giờ này chắc chắn Hai Cảnh Sát chết rồi. Nàng đã dự đoán lúc Ngải mới ngấm. Hai Cảnh Sát sẽ đau bụng và thế nào anh chàng cũng phải chạy đi tìm nhà cầu. Nhưng không biết có kịp tới đó không hay chết ngay dọc đường. Tâm thần Hà cũng bấn loạn. Đây là lần đâu tiên nàng dùng ngải giết người. Thứ ngải độc địa nhất trong vườn thầy Tư.
    Hà đang ngồi nhấp nhổn chờø kết quả. Bỗng thấy Hai Què với ly cà phê của Hai Cảnh Sát định uống và thằng Síu chạy ù ra bàn nó. Nàng hoảng hồn vì biết nó định làm gì rồi. Nếu nó cản Hai Què uống ly cà phê đó là bể chuyện. Nàng vội vàng đứng dậy thực nhanh. Chạy tới bàn Hai Què trước. Vừa lúc Hai Què bưng ly cà phê lên, cả Hà và Síu cùng tới một lượt. Hà thấy nó vừa định la lên, nàng nhìn thấy cặp nạng của Hai Què để trước mặt, tiện chân đá thực mạnh. Cặp nạng văng ra xa và Hà làm bộ té chúi vô bàn Hai Què. Hai Què buông vội ly cà phê xuống, đỡ Hà khỏi té vô mình. Síu đứng cạnh đó nhanh tay đổi ly cà phê đem vô trong bếp ngay. Hà mừng rỡ, biết Síu đã đổi được ly cà phê có Ngải Ma Lai rồi. Nàng làm bộ nhăn nhó. Vịm tay vô vai Hai Què, rên rỉ:
    - Trời ơi... trời ơi, chết cái chân tôi rồi.
    Hai Què vừa định mở miệng xin lỗi. Bỗng có nhiều tiếng la thất thanh từ trong xóm vang lại. Mọi người ùn ùn kéo nhau vềâ phía trong. Nàng nghe loáng thoáng cái gì người chết, người chết. Linh tính cho nàng hay có chuyện chẳng lành cho Hai Cảnh Sát rồi. Nàng luýnh quýnh lết xuống đất với cặp nạng, hớt hải hỏi một người đàn bà vừa từ trong xóm đi ra:
    - Chị ơi chị chuyệngì đó hả chị ?
    Người đàn bà nhìn nàng ái ngại, trả lời :
    - Thầy Hai Cảnh Sát ngồi uống cà phê với chị lúc nãy té xuống sông chết rồi . Không hiểu tại sao nhà cầu chắc như vậy mà thầy ấy làm gẫy cả tấm vách sau rồi lọt xuống nước được !
    Hai Què tá hoả. Nàng nhìn ly ca phê chừng chừng. Nhớ lại lời Hai Cảnh Sát trước khi đứng dậy nói : “Không lý ly cà phê này có thuốc độc hay sao mà anh uống vô đau bụng quá trời". Lúc ấy nàng chỉ cười hì hì cho là Hai Cảnh Sát nói chơi. Bây giờ chàng chết rồi. Chắc chắn phải có nguyên do.
    Chỉ ít phút sau, xe chữa lửa và cảnh sát ào ạt kéo tới.
    Hình như mọi người cho Cảnh Sát hay là Hai Cảnh Sát vừa ngồi với Hai Què nên nàng được mời về bóp ngay. Hai Què không quên nói với người cảnh sát đem ly cà phê của Hai Cảnh Sát uống dở về bóp. Đồng thời mời luôn chú Ba bán hủ tíu về bóp luôn. Thằng Síu mặt mày tái ngắt, nhìn theo bố nó lên xe cây. Cái xác của Hai Cảnh Sát cũng được vớt lên, chở đi nhà xác. Lúc hai người lính cứu hoả khênh xác Hai Cảnh Sát qua chỗ Hà. Nàng nhìn thấy miệng anh chàng méo xẹo. Mặt xanh lè, mắt trợn ngược, thật rùng rợn.
    Lúc ấy thầy Tư và San cũng vừa được đám học trò cho hay có người chết đuối một cách lạ kỳ nên kéo nhau ra coi. Khi nhìn thấy mặt Hai Cảnh Sát. Không hẹn mà cả hai cùng kêu lên nho nhỏ:
    - Ngải Ma Lai.
    Thầy Tư sau khi kêu lên. Hình như sợ có ai nghe tiếng, vội vàng nắm tay San rựt nhè nhẹ, lôi ra khỏi đám đông. Ông thì thầm :
    - Không biết ai xài Ngải Ma Lai hại thàng này. Trong xóm này ngoài tụi mình còn ai vào đây nữa. Trong võ đường chỉ có tôi và thầy biết xử dụng cái thứ độc địa này. Mà cả hai đứa còn ngồi đây thì nhất định phải có một đứa nào khác hại thằng đó. Cái giống này nuốt vô là chết nhấp nháy hà.
    - Thưa thầy, thấy mặt nạn nhân tụi mình đoán như vậy. Nhưng có thể nó chết vì thứ khác không?
    - Không, không thế nào lầm được. Không phải tui chỉ nhìn mặt thằng đó không đâu. Thầy có để ý mùi tanh nồng nặc phát ra từ xác chết nó không. Đó mới là điều quan trọng.
    San chợt nhớ ra, khi xác chết khênh tới đâu. Mọi người đều bịt mũi. Chính chàng cũng ngửi thấy mùi hôi thối, tanh ngòm. Bây giờ thầy Tư nói mới để ý.
    San hỏi:
    - Theo như thầy chỉ cho con thì mùi hôi thối này là phân của nạn nhân tiết ra chứ không phải da thịt nó thối như xác chết để lâu ngày. Nhưng mà thằng này chết lại bị té xuống sông. Vậy mà mùi hôi thối vẫn còn.
    - Thầy không thấy là quần áo nó còn nguyên. Như vậy dù có té xuống sông nhưng phân vẫn còn dính trong quần. Theo tôi đoán nó nuốt phải Ngải Ma Lai! Đau bụng quá, vội chạy đi cầu, nhưng vừa chui được vô nhà cầu Ngải Ma La đã bứt ruột nó rồi. Bởi vậy mới té xuống nước. Thôi, chúng mình đi về coi lại mấy cây Ngải Ma Lai xem có bị ai ăn cắp không.
    Cả hai lần lủi trở lại Võ Đường. Không ai nói với ai một lời nào nữa. Mỗi người đều có một ý nghĩ khác nhau trong đầu. Khi vô tới sân nhà. Không ai bảo ai. Cả hai cùng ngồi xuống cạnh những luống Ngải Ma Lai xem xét thực kỹ. Bỗng thầy Tư chỉ một khoảng trống. Giọng ông lạc đi.
    - Có đứa nào ăn cắp ngải thực rồi. Thầy San coi này. Nó nhổ cả một khoảng lớn chứ không ít. Chỗ lấp đất lại này coi bộ không lâu đâu. Với bây nhiêu, nó có thể giết cả trăm người chứ không chơi.
    - Không lý học trò mình lại có đứa nào biết cách xử dụng loại ngải này chứ. Ngoài con, thầy nhớ xem có chỉ cho ai nữa không?
    Thầy Tư trợn mắt, gằn giọng,
    - Mồ tổ tui cũng không dám dậy cái thư ùnày ẩu tả như vậy, trong môn phái mình. Tui nghĩ nhiều lắm trong toàn môn phái, từ trước tới giờ chỉ có vài ba người biết mà thôi. Nhưng phải là cỡ thầy Mười hay thầy Ba Cơ mới biết chứ không phải là đám học trò được đâu.
    - Thầy có nghĩ là đệ tử mình lên thầy Mười học lóm được hay không?
    - Cái gì tui tin, chứ vụ Ngải Ma Lai thầy Mười không dám cho ai hay đâu. Vì thứ này tụi nhỏ biết được mà có ý phản thầy thì ông ấy cũng khó sống lắm. Dù cho có cách ngừa đó. Nhưng nó vật mình nhanh quá cũng không đủ thì giờ đi lấy thuốc giải đâu. Tui biết thầy Mười kỵ ba cái vụ này nhất.
    - Như vậy thì lạ thực. Cứ như tình trạng này, phải là một người trong đám đệ tử mình ra tay. Nhưng mà ai có bản lãnh này chứ. Thầy có nghi ai không?
    - Bây giờ thì chưa. Nhưng nhất định phải tìm cho ra mới được.
    - Thầy nghĩ là nó sẽ tới ăn cắp nữa à?
    - Nếu nó lấy được một lầân. Nó sẽ tới lấy nữa. Lúc ấy mình sẽ biết thôi.
    San lắc đầu.
    - Con không nghĩ như vậy đâu.
    - Tại sao?
    - Nếu đứa nào đó biết cách dùng loại này. Nó cũng phải biết thứ này rất dễ trồng. Thầy biết nó chỉ nhổ một cây thôi. Trồng trong ba tháng là có cả vườn rồi. Cái thứ này nó mọc nhanh như cỏ ấy mà.
    Thầy Tư ngẩn ngơ. Ông thấy San nói đúng. Như vậy là tai họa đã tới rồi. Những khuôn mặt đệ tử mà ông nghi ngờ chợt thoáng qua đầu ông. Mây đen từ đâu kéo tới thực nhanh. Mùa này trời vẫn nổi giông bão bất thường. Bầu trời thấp hẳn xuống. San đứng dậy bảo thầy Tư :
    - Thôi vô trong nhà đi thầy. Mưa sắp kéo tới bây giờ đó thầy ơi.
    Thầy Tư uể oải đứng dậy. Trông ông khổ não vô cùng. Người ông bần thần như mất hồn. San biết tâm trạng ông lúc này hơn ai hết. Chàng cũng không vui gì hơn ông. Vừa rồi bắt được con Bạch Xà, đem về tưởng luyện được thành Bạch Xà Ma. Ai ngờ về tới nhà đã thấy nó chết rồi. Có lẽ là lỗi của chàng cho nó ăn nhiều Ngải Rắn quá. Làm sao con Bạch Xà đó chịu nổi. Tuy nhiên, nếu không làm thế cũng chẳng có cách nào đem về được. Vì để nó sống, sức vùng vẫy của nó có voi cũng không kềm nổi chứ nói gì sức người.
    Không khéo chính chàng phải bỏ mạng dọc đường không chừng. Nhất là cái giống linh khôn này thấy chàng giết chết người bạn đời của nó mà nổi điên lên. Thử hỏi còn cách gì kiềm chế được nữa chứ.
    Cuối cùng San cũng đành tự an ủi mình như là số trời định mà thôi. Tuy nhiên, chàng đã lấy được hai hòn ngọc trong đầu hai con Bạch Xà đó cũng là một bảo vật quí báu vô ngần. Hơn nữa, chàng lại còn hai bộ xương sống của nó để luyện phép cũng không phải ai cũng có. Với hai thứ bửu bối này; chàng nhìn khắp môn phái cũng đã thấy hơn nhiều người rồi.
    Trên bàn thờ khói hương nghi ngút, vậy mà thầy Tư vẫn lấy một bó nhang đốt lên cắm mỗi nơi một cây. San đề ý ông cắm trên bàn ông Tà năm cây, thay vì ngày thường mỗi lần đốt nhang như vậy ông chỉ cắm ở đó một cây thôi. Đốt nhang xong, thầy Tư ngồi xuống đất xếp bằng tọa thiền như bất động. Nhưng chỉ một lúc sau, thân hình ông hơi lắc lư, đảo vòng vòng. Trạng thái này thật lạ, từ trước tới giờ chưa bao giờ San thấy thầy Tư làm như vậy.
    Chàng tò mò tới trước bàn thờø đốt một cây nhang, cắm trên bàn Phật Tổ rồi cũng ngồi xuống đất tọa thiền. Nhưng không phải chàng định tâm tọa thiền mà chỉ ngồi gần thầy Tư xem ông làm gì.
    Hơi thở thầy Tư bất đầu mau hơn, và tự nhiên nước mắt ông trào ra, rơi lả chả. Hai vai rung rung, hình như ông súc động cực độ. Miệng ông mấp máy nhưng San không nghe được tiếng gì. Chàng vội vã định thần, nhắm mắt lại, tập chung hết tinh thần vào câu chú. Hai tay để lên bắt ấn định tâm. Chỉ một lúc sau, San đã nghe được tiếng thì thầm của thầy Tư trong hơi thở yếu ớt, âm thanh vi vu như gió thoảng.
    Mồ hôi San bắt đầu vã ra. Chàng linh cảm như tai họa sắùp ập xuống trong môn phái này. Mây. Gió. Trăng. Sao. Sấm. Chớt xoắn lại. Nổ tung ra trong tâm tưởùng San. Chàng kêu cô Hai Thu về thực nhanh. Cục thịt u lên trong nách chàng hơi nóng lên. Hình ảnh cô Hai Thu run rẩy hiện ngay ra bên cạnh chàng.
    San hỏi nho nhỏ:
    - Em có biết chuyện gì đang xẩy ra cho anh không?
    Tiếng nàng thoảng thoảng trong gió, thì thào:
    - Anh ơi, thiên cơ bất khả lậu. Tha cho em, giờ này âm dương cách biệt, không thể ở đây lâu được. Hẹn anh tới tối nhé.
    San gật đầu, đọc thần chú cho nàng thăng thật nhanh. Chàng ngửa mặt lên trần nhà thở dài. Bỗng thầy Tư mở mắt hỏi nho nhỏ:
    - Ai đó thầy San.
    San không dám dấu, nói thực:
    - Con vừa thỉnh con Thiên Linh Ma Nữ của thầy Mười về
    Thầy Tư từ từ quay lại nhìn chàng ngạc nhiên.
    - Con Thiên Linh Ma Nữ đó dám xuất hiện ban ngày, trước bàn thờ này hay sao?
    San gật đầu:
    - Sự thực thì không. Nhưng con thỉnh gấp nên nàng phải hiện hình thôi. Tuy nhiên cũng không dám ở lâu. Nàng trở về cõi âm rồi.
    - Nó có cho thầy hay gì không?
    - Nàng bảo thiên cơ bất khả lậu.
    - Ý trời. . . ý trờøi thôi.
    Ngưng một lát, ông ngập ngừng nói:
    - Thầy San à. Tôi có năm đứa con. Vợ tôi bà ấy quê mùa dốt nát, không nuôi nổi tụi đó đâu. Hai đứa con gái thì vô dụng. Thằng út còn nhỏ quá. Duy chỉ có hai thàng lớn có thể cáng đáng gia đình này được. Nhưng không có ai đỡ đầu chúng nó cũng không sống nổi một mình đâu. Tôi muốn thầy nhận hai thằng đó làm đệ tử có được không?
    San rùng mình. Chàng nghe thầy Tư gửi gấm con cái cho chàng như lời người chăng trối. Chàng hấp tấp hỏi:
    - Tại sao bỗng nhiên thầy lại nói vậy?
    - Thiên cơ bất khả lậu thôi. . . Âu cũng là ý trời.
    - Thầy biết được sao không cho con hay.
    - Hồi đó Sư ông cho tui hay. Sẽ có học trò làm phản, và tui không sống được lâu hơn nữa, không biết có phải là lúc này hay không. Tui chỉ đoán chừng thôi. Tuy nhiên cẩn thận vẫn hơn. Nếu ông Tổ nuốn tui sống lâu hơn nữa. Tôi nghĩ chưa có ai dám phản tôi đâu. Nhưng nay đã có kẻ làm phản, ắt số tui đã tận rồi. . .
    - Thầy đừng nghĩ thế, theo con chưa đến nỗi nào đâu. Đệ tử mình ngoài phép thuật ra, con cũng có thể kiềm chế họ bằng luật pháp. Hay ngay cả luật rừng mình cũng chẳng thua ai. Con chưa thấy ai trong môn phái này có thể lấn lướt được mình mà.
    - Tui cũng nghĩ như thầy. Cũng vì thế mà từ trước tới nay, tui cố rèn luyện thầy như một vị hộ pháp của môn phái. Phải thú thực, tui mang ơn thầy rất nhiều. Nếu không phải thầy là nhân viên An Ninh Quân Đội. Cái võ đường này cũng khó sống lắm. Nội đám thầy chú quanh vùng này thôi cũng làm mình bỏ xứ mà đi rồi. Đệ tử mình lớp trốn lính, lớp đào ngũ, chưa kể chúng mở sòng bài bất hợp pháp nữa. Đó là những điều mình biết. Còn những chuyện chúng làm mình không hay còn tới đâu nữa. Hôm nay tui có linh cảm tới này về với Phật Tổ rồi. Thầy đừng cãi tui. Tối nay xin thầy xuất sư liền cho hai thằng nhỏ đi. Chỉ có như vậy tui mới nhắm mắt được.
    Vừa nói xong thầy Tư ho lên sù sụ. Mới đây mà trông ông khác hẳn rồi. Người ông rút lại, co ro, thật yếu đuối. San biết giờ này không nên có ý kiến gì ngoài việc nghe lệnh ông, chàng hỏi:
    - Thưa thầy, như vậy bây giờ con phải làm sao?
    Tiếng thầy Tư run run nói :
    - Thầy đi sắm dùm tui mấy thứ làm lễ xuất sư cho tụi nó đi. Tối nay cũng là ngày tốt. Tuy không được như ý lắm, nhưng như thế cũng được rồi. Khuya nay thầy giúp tui làm lễ xuất sư cho tụi nó. Thôi thầy đi đi.
    San đứng dậy. Chàng chợt nhớ tới vườn Ngải Ma Lai nên nói:
    - Thưa thầy, con nghĩ trước khi làm những chuyện khác. Xin thầy cho con nhổ hết đám Ngải Ma Lai đi. Vì không trước thì sau chuyện này đổ bể ra. Nhân viên công lực cũng sẽ tới đây điều tra.
    Thầy Tư gật đầu:
    - Tui cũng đã nghĩ tới chuyện đó rồi. Thầy cứ yên tâm đi.
    San lui ra, chàng hấp tấp lấy xe chạy ra chợ Thị Nghè mua ít vải vàng làm khăn xuất sư cùng những của lễ cho buổi lễ chàng phải làm đêm nay. Chàng phân vân vô cùng. Không hiểu trong môn phái ai có bản lãnh dùng Ngải Ma Lai. Về bùa phép, thầy Tư có thể dậy cho các đệ tử một cách dễ dàng. Nhưng về ngải nghệ, ông khó khăn vô cùng. Ngay cả dùng các loại ngải bóp trậc ông còn không dậy ai. Huấn hồ những thứ độc địa như Ngải Ma Lai ai mà được ông truyền lại cơ chứ !
    San phân vân, cố tìm trong đầu xem có người nào có thể làm chuyện đó. Đi qua một tiệm bán sách. San giật mình. Chợt nhớ ra những cuốn sách thầy Tư chép về phép tắc, ngải nghệ. Nếu có đứa nào cả gan ăn cắp những cuốn sách đó kể như chúng có thể dùng được rồi.
    Bữa hôm chàng chép lại có nói với thầy Tư những cuốn sách này viết như thế rất nguy hiềm. Chàng đề nghị ông viết bàng một thứ mật mã nào đó hay hơn. Vì dù cho có ai ăn cắp cũng không biết cách mở mật mã mà hiểu được. Hôm ấy thầy Tư chỉ mỉm cười. Ông nói; nếu có ai cả gan tới đây ăn cắp sách, kể như ông tới số rồi. Hôm ấy San không đám nói gì thêm nữa. Nhưng ít lâu sau chàng có đem những cuốn sách chàng chép lại bằng mật mã cho ông coi. Thầy Tư có vẻ hài lòng lắm, ông nói: " Thầy cẩn thận như vậy tui cũng mừng. Nhưng tui mà viết cái kiểu này làm sao mà đọc được. Tui đọc chữ quốc ngữ còn khó khăn, thêm ba cái giống này vô, mai mốt dám đọc lộn nữa mới không biết phải làm sao.
    Từ đó trở đi San không nhắc tới vụ kinh sách nữa. Nhưng trong đầu chàng vẫn ái ngại và thường hay để mắt dòm chừng các đệ tử trong môn phái về vụ kinh sách này. Nhưng làm sao chàng có thể ngờ được Tam. Một anh chàng mù chữ lại đi trộm kinh sách được. Hơn nữa, chính Tam muốn học cái gì thầy Tư lại không cho mà phải trộm cắp chứ.

    ( xin xem tiếp đoạn 19 )
  3. hiveman

    hiveman Thành viên

    Bài viết:
    644
    Được Like:
    346
    Thế Giới Bùa Ngải tân-biên

    Tác giả Hùng Sơn

    Đoạn 19


    Về tới võ đường, trời cũng đã tối rồi, San chạy xe vô sân, chàng vô tình rọi đèn pha vô vườn ngải. San giật mình vì khu đất đã bị cầy sới lên rồi, không còn một cây ngải nào nữa? Tất cả các loại ngải đều bị nhổ sạch! San muốn ứa nước mắt. Phải nói đây là cả một gia tài thầy Tư Lành vừa cho huỷ đi. Muốn gầy đựng một vườn ngải như thế này cũng phải mất ít nhất hai ba năm.
    Chàng vội vã chạy vô nhà. Hai đứa con thầy Tư mặt mày mếu máo chạy ra nói :
    - Thưa thầy, bố con bệnh rồi, ổng yếu lắm. Đang nằm trong phòng. Ổng đang mong gặp thầy lắm đó.
    San hơi ngạc nhiên về cách xưng hô của con thầy Tư Lành với chàng. Hàng ngày chúng cũng gọi chàng bằng thầy San nhưng xưng tui. Hôm nay chúng đổi thành con. Như vậy có nghĩa là thầy Tư đã cho chúng biết tối nay chàng xuất sư cho chúng nó rồi. San chỉ vườn ngải hỏi :
    - Ai hủy vườn ngải đi vậy Nhiều?
    - Dạ, bố con bảo làm vậy.
    - Còn những cây ngải đó đâu?
    - Dạ, bố con nói đốt hết đi rồi.
    San thừ người. Chàng tiếc một công trình vừa bị huỷ đi trọn vẹn. Trong đó có bàn tay bồi đắp của chính mình. Chàng để những thứ sửa soạn làm lễ xuất sư cho con thầy Tư lên bàn thờ. Thắp một nén nhang, cắm lên bàn thờ Tổ. Vừa lúc ấy thằng Phèn ở đâu chạy uà vô nhà. Mặt mày xanh như tào lá, hớt hải nói:
    - Thầy San ơi, thầy San, em tìm thầy khắp nơi mà không thấy.
    San quay lại hỏi:
    - Có chuyện gì thủng thẳng nói. Mày làm cái gì mà như đi ăn cướp vậy.
    - Không phải đâu thầy ơi. Vụ này quan trọng lắm. Chị Hà bị bắt rồi. Em sợ có dính líu tới vụ thằng Hai Cảnh Sát chết quá.
    - Tại sao mày biết có dính dáng tới cái chết của thằng Hai Cảnh Sát chứ ?
    Thằng Phèn kéo chàng ra sân nói nho nhỏ :
    - Thầy ơi, đừng cho ai hay nhé. Hồi chiều tụi em biết thằng Hai Cảnh Sát muốn mở một sòng bầu cua cạnh tranh với chị Hà. Tụi em cho chị ấy hay. Chị ấy dặn tụi em không được cho bất cứ ai hay, để chị ấy tính. Thế rồi thằng Hai Cảnh Sát chết cấp kỳ. Và chị Hà bị bắt.
    - Mày thấy ai bắt nó đi?
    - Dạ, cảnh sát chứ còn ai nữa. Em thấy cảnh sát đi với thằng con chú Ba bán hủ tíu đầu hẻm đó.
    - Thằng nhỏ con chú Ba bán hủ tíu à?
    - Dạ, cảnh sát còn còng nó nữa. Lúc ấy em đang đứng với chị Hà chứ đâu. Thấy cảnh sát dắt thằng nhỏ tới, chị Hà định chạy nhưng không kịp nữa, vì thằng nhỏ chỉ chị la lên. Thế là chị ấy bị còng liền.
    San nghe nói xanh mặt. Chân tay chàng run lẩy bẩy. Như thế là rõ ràng rồi. Chàng nói thật nhanh:
    - Mày chạy ra chợ nhỏ nói với tất cả mấy đứa tụi mày nghe ngóng bà con trong xóm bàn tán về vụ này ra sao. Được tin gì chạy về đây cho tao hay liền. Còn mày phải trốn đi ngay. Càng xa càng tốt, chỉ được trở về khi nghe tin con Hà đã bị ra toà lãnh án. Nếu mày về sớm hơn cũng sẽ bị bắt ngay đó. Tao biết sức tao không làm gì được cho tụi mày trong vụ này đâu. Thôi đi đi cưng, mày có tiền không, cầm lấy mấy trăm đi đường này.
    Phèn mếu máo:
    - Thầy San ơi, như vậy là chết em rồi. Em còn mấy ngàn để làm vốn lắc bầu cua của chị Hà đây. Nhưng mà trốn đi đâu được hả thầy. Em đâu có biết ai.
    San ngẫm nghĩ một lúc bảo nó:
    - Thôi được rồi, mày vô đây tao viết cho một lá thư giới thiệu với thằng bạn trong Khối Kỹ Thuật Kiệt Kích Mỹ ở Long Thành, đăng lính đi. Nó sẽ giúp đỡ mày, như vậy mới ổn được. Còn cái thân lính đào ngũ của mày khó trốn ở đâu được lắm. Tao sẽ lên thăm sau, cũng gần đây thôi mà. Số tiền của con Hà cứ giữ mà sài. Coi như tao cho đó.
    - Nhỡ thầy Tam kiếm em đòi thì sao.
    - Thằng Tam không biết có giữ nổi mạng nó trong vụ này hay không, chứ nói gì tới vụ đòi hỏi cái gì. Tuy nhiên, có ai hỏi mày về số tiền đó. Cứ nói tới hỏi tao là được rồi. Mày không có nợ nần ai cái gì hết.
    Nói xong San vô nhà viết thơ giới thiệu đưa cho nó đi ngay. Thằng nhỏ bật khóc ôm chầm lấy San. Chàng vỗ về nó một lúc rồi nói nho nhỏ:
    - Thôi đi đi em. Nếu trễ nải không kịp đâu. Tao biết thế nào con Hà cũng khai mày ra thôi. Mày cũng khỏi cần ra Chợ Nhỏ làm gì nữa. Để vụ đó tao lo được rồi. Có một điều chúng mày không biết. Bố thằng Hai Cảnh Sát cũng là cảnh sát mà còn là thứ bự nữa. Tụi mày giết con nó. Nó không dễ gì để yên đâu.
    Phèn sụt sùi, buông San ra, tới bàn thờ Tổ thắp mấy cây nhang, lậy xong, ra cửa, nó còn cố quay lại, nói:
    - Xin phép thầy San em đi. Thầy bảo trọng. Em sẽ nghe lời thầy dặn.
    San gật đầu, chàng cũng dưng dưng nước mắt.
    - Thôi, mày đi đi, tao sẽ lên đó thăm mày sau.
    Khi Phèn đi rồi. San vội vã vô trong gặp thầy Tư ngay. Ông nắm tay chàng, nói:
    - Tôi đã nghe hết những gì thầy nói với thằng Phèn rồi. Như vậy không còn gì để nói nữa. Thằng Tam âm mưu với con Hà làm vụ này chứ không còn ai !
    - Nhưng thưa thầy, thầy Tam có biết vụ Ngải Ma Lai không ?
    - Không, tôi đâu có chỉ cho nó. Nhưng bây giờ tôi biết rồi. Chính nó ăn cắp kinh sách đưa cho con Hà. Tôi cũng hơi nghi nghi từ trước, vì kinh sách tôi để có thứ tự, quyển nào trước, quyển nào sau, không bao giờ để lộn xộn. Vậy mà có một lần tôi thấy kinh sách để tùm lum, không còn thứ tự gì. Tôi đã để ý. Nhưng lại không nghĩ là thằng Tam, vì nó không biết chữ. Phải thú thực với thầy; tôi nghĩ là thầy tò mò. Nhưng cũng không hại gì. Vì những kinh sách ấy thầy biết hết rồi. Cũng vì vậy mà tôi bỏ qua luôn. Bây giờ thầy bảo thằng Nhiều phụ với thầy ra nâng tượng Phật Tổ lên. Ở dưới đó có một cái học nhỏ, có cái hộp, đem vô đây cho tôi.
    San ra bàn thờ bảo thằng Nhiều phụ với chàng nâng tượng Phật Tổ lên. Quả nhiên có một cái học nhỏ dưới đó. Chàng thò tay vô lấy chiếc hộp như lời thầy Tư dặn. Thì ra thầy Tư còn giấu những thứ quan trọng ở đây, chứ không phải chỉ có mấy cuốn kinh ở trong ngăn tủ dưới bàn thờ. Chàng đem vô trao cho thầy Tư. Ông run run mở chiếc hộp bảo chàng:
    - Thầy lấy cái khăn choàng này ra, mặc vô cho tôi coi.
    San nghe lời thầy Tư lấy chiếc khăn lớn đã ngả mầu vàng thật lợt, cũ kỹ, choàng qua vai. Chàng biết ngay đây là chiếc khăn xuất sư của ai đó thực lâu rồi. Nhưng những chữ bùa trên đó coi thực lạ mắt. Cũng có một số chữ chàng biết. Còn nhiều chữ khác rất lạ. San buột miệng hỏi:
    - Khăn này của ai vậy hả thầy ?
    - Đây không phải là khăn xuất sư. Mà là Y Lệnh Chưởng Môn của môn phái mình. Thầy sẽ là Chưởng Môn đời thứ 18 nghe rõ chưa. Quỳ xuống đi.
    San bàng hoàng, chàng run lẩy bẩy, nói:
    - Trờøi ơi. Thầy nói cái gì. Con là Chưởng Môn đời thứ 18 con..con . . .
    Thầy Tư gắt lên, ngắt lời San:
    - Tui nói thầy quỳ xuống sao còn lôi thôi cái gì nữa.
    San líu díu quỳ ngay xuống bên cạch giừơng. Thầy Tư húng hắng ho rồi bảo thằng Nhiều:
    - Nhiều, mày đỡ tao ngồi dậy coi.
    Nhiều chạy lại ngay, nó đỡ thầy Tư ngồi dậy ngay ngắn. Ông bỏ hai chân xuống đất. Ngồi trên giường đối mặt với San rồi quay qua thằng Nhiều nói :
    - Mày kiếm thằng em mày về đây. Đem tất cả những thứ thầy San vừa mua về vô trong này.
    Thằng Nhiều chạy vội ra ngoài. Để cho nó đi khỏi, Thầy Tư Lành mới quay lại nói với San :
    - Đây là bí mật của môn phái. Thầy phải nhớ lấy . Chức Chưởng Môn không bao giờ được tiết lộ cho ai biết. Nay tui truyền cho thầy. Nhiệm vụ này nặng lắm. Tui đã nhìn tất cả đám đệ tử của mọi người trong môn phái. Không ai qua được thầy đâu. Bởi vậy mới có ngày hôm nay.
    Nói xong, ông không đợïi cho San mở miệng, ông lấy trong hộp ra một chiếc nanh heo thực lớn. Chàng chưa bao giờ thấy chiếc nanh heo nào lớn như cái nanh heo này. Thầy Tư cầm bằng cả hai tay, nâng lên trước mặt San, nói:
    - Thầy nhìn cho kỹ. Trên chiếc nanh heo này có khắc 3 điều luật người Chưởng Môn phải tuân theo bằng chử Nôm ngày xưa. Những điều này đã được dịch ra chữ quốc ngữ mình ở trong cuốn sách nhỏ trong cái hộp này. Thầy phải học thuộc lòng mà tuân theo. Trong cuốn sách cũng có rất nhiều cách luyện phép và bửu bối bí truyền của môn phái. Chỉ người Chưởng Môn mới có quyền luyện, tuyệt đối không được dậy bất cứ người thư ùhai nào, dù cho là con cái cũng không được phép dậy. Thầy nhớ chưa.
    - Dạ, con nhớ rồi.
    Thầy Tư nhắm mắt lại, nâng chiếc nanh heo lên cao, khấn:
    - Xin 36 vị Phật Tổ chứng giám. Con là Chưởng Môn Lâm Kinh Thần Võ đời thứ 17. Nay xin truyền chức Chưởng Môn cho thầy San.
    Thầy Tư khấn xong, từ từ mở mắt ra, nhìn San chừng chừng, ông nói thật chậm:
    - Thượng sư San. Tiếp nhận chức Chưởng Môn đời thứ 18.
    San lật đật đưa hai tay đỡ chiếc nanh heo từ tay thầy Tư Lành, trong khi thầy Tư chấp tay lại xá chàng một lậy. San hoảng hồn nâng thầy Tư dậy, la lên:
    - Thầy làm cái gì vậy.
    Thầy Tư mỉm cười.
    - Đó là tục lệ tui không sá thầy không được. Bây giờ thầy ra bàn thờ Tổ thắp mỗi chỗ ba cây nhang tạ ơn, rồi cất tất cả những thứ này đi. Nhớ những điều tui vừa dặn. Sau khi mọi chuyện xong xuôi rồi, ráng luyện cho hết những gì ghi trong sách. Phải thú thực với thầy, vì tui không biết chữ nhiều, nên đã không luyện được bao nhiêu trong sách đó đâu. Khi Sự Phụ truyền chức cho tui cũng biết điều này. Nhưng ngài nói cứ cố gắng được bao nhiêu hay bao nhiêu, miễm là giữ bí mật được theo như Môn qui là được rồi. Mai này thấy ai có khả năng truyền lại là được.
    Bỗng San nghĩ tới lời di huấn của Sư Tổ, chàng hỏi:
    - Thưa thầy, như vậy lời di huấn của Sư Tổ ở nhà thầy Mười là làm sao?
    - Sư Ông, Sư Phụ đều là Chưởng Môn thời đó. Cứ người nọ nọ truyền cho người kia. Tới thời Sư Phụ tui. Ngài mất sớm nên truyền lại cho tôi. Cũng vì vậy mà khi Sư Tổ mất đi. Ngài chỉ để lại một di huấn răn dậy thầy Mười mà ông ta không biết, cứ tưởng mình được chọn làm Chưởng Môn. Sự thực thì thầy Mười đâu có biết ai là Chưởng Môn đâu. Hôm đó tui nghe thầy Mười xuống núi khi Sư Tổ chết, lại được người nhà thầy Mười nói có di huấn cho thầy Mười làm Chưởng Môn, nên cũng mang ít lễ vật tới. Nhưng thực sự tui cũng đoán được phần nào không bao giờ Sư Tổ làm thế. Nếu hôm đó ngài có chọn thầy Mười làm Chưởng Môn thì bây giờ mình lại có thêm một môn phái mới nữa. Chứ không phải là Lâm Kinh Thần Võ rồi. Bây giờ thầy có thể hiểu được tại sao tui dậy các thầy khác hẳn với các thầy khác trong môn phái. Đó chính vì tui theo chương trình đào tạo đệ tử theo cuốn sách của Sư Phụ để lại.
    Nói tới đây thầy Tư Lành có vẻ mệt lắm rồi. Ông nằm xuống bảo San :
    - Bây giờ tui làm song bổn phận của mình rồi. Chỉ có điều không biết thằng Tam lấy đượïc bao nhiêu kinh sách cho con Hà. Thầy có cách nào lấy lại được không?
    San gật đầu.
    - Thầy cứ yên tâm. Con tới nhà con Hà lục một hồi là ra ngay.
    Thầy Tư có vẻ mừng lắm, ông bảo San :
    - Nếu như vậy thầy đi ngay đi.
    San đi ngay, chàng tới nhà Hà dùng chìa khóa giả mở cửa. Chàng không phải mất nhiều công đã tìm được ngay tập sách Hà chụp lại bằng hình đem về cho thầy Tư Lành. Ông mừng muốn rớt nước mắt bảo San :
    - Bây giờ tui mới yên tâm được. Hèn gì hồi này con Hà làm cái gì cũng hơn các đệ tử khác, thì ra nó có bây nhiêu kinh sách, thử hỏi ai hơn được nó nữa.
    Vừa lúc đó hai đứa con thầy Tư về, ông chỉ chúng nó bảo San:
    - Bây giờ xin thầy xuất sư cho cả hai đứa đi. Mai mốt này tui chỉ còn trông cậy nơi thầy lo cho chúng nó thôi. Dù thế nào đi chăng nữa. Khi chúng thâu nhận đệ tử, thầy cũng phải bắt chúng dậy theo đúng môn qui nhé. Thôi thầy làm việc đi. Tui mệt quá rồi, nằm nghỉ một chút.
    Ngoài trời lại bắt đầu mưa thật lớn, những hạt mưa rơi trên mái tôn nghe rào rào. Trước bàn thờ Tổ, hai đứa con thầy Tư quì gối nhận lễ ban sư. Mồ hôi San ra ướt hết áo ngoài. Hôm nay chàng không mang theo Y Sư của mình nên lấy đại Y Lệnh Chưởng Môn choàng qua vai làm lễ xuất sư cho hai đứa con thầy Tư Lành. Khi chàng niệm chú vẽ bùa, tự nhiên San thấy chiếc Y Lệnh Chưởng Môn như nặng ngàn cân làm chàng tháo mồ hôi, vất vả lắm mới hoàn tất buổi lễ. Chàng vừa định bước vô phòng thầy Tư, bỗng có người xô cửa vô nhà vội vã. San nhận ra ngay một học trò của thầy Mười, gặp San, anh ta mừng rỡ, nói ngay:
    - Thầy San, con lên đây tìm thầy.
    San thầm nghĩ không biết có chuyện gì nữa đây, linh tính cho chàng hay điềm không lành. Chàng hỏi :
    - Có gì không anh.
    Anh ta ngập ngừng một lúc rồi rụt rè nói :
    - Con lên đây cho thầy hay. Thầy Hoa bị một chiếc xe đò dụng chết hồi trưa nay rồi. Thầy ấy không kịp trăn trối điều gì cả. Thầy Mười nói mời thầy xuống tẩm liệm dùm.
    Đầu óc San quay cuồng. Chàng lảo đảo muốn té nên phải vịm tay vô thành ghế. San muốn lịm người đi. Hình ảnh Hoa yếu ớt trong lòng chàng hiện ra thực rõ. Hai hàng nước mắt chàng tự nhiên trào ra nhạt nhoà. Chàng nghẹn ngào, hỏi :
    - Tại sao lại tới nỗi đó.
    Anh học trò thầy Mười nhanh nhẩu trả lời :
    - Thưa thầy, trưa nay thầy Mười có một thân chủ tới xin ếm căn nha,ø lúc họ ra về. Thầy Mười mới phát giác người chồng ăn cắp một mớ ngải ngoài vườn. Ông tức giận cùng thầy Hoa đuổi theo. Không biết lụp chụp thế nào, khi băng qua đường. Chiếc xe đò từ đâu chạy lại dụng phải thầy Hoa chết liền tại chỗ.
    - Thế thầy Mười có sao không?
    - Dạ, thầy Mười cũng bị té. Nhưng nghe nói thầy Hoa xô thầy ấy vô trong nên chỉ bị thương chút đỉnh thôi. Thầy Mười nói thầy Hoa chết thế cho thầy ấy, nên buồn rầu lắm. Thưa thầy con phải về ngay. Nếu không thầy Mười quở, vì ở dưới đó bây giờ lộn sộn lắm.
    San gật đầu:
    - Thôi anh về đi. Xin cám ơn anh cho hay tin. Tôi sẽ xuống dưới đó liền bây giờ.
    Anh học trò thầy Mười đi rồi. San vô phòng thấy thầy Tư nằm, hơi thở thật yếu ớt, chàng bảo ông:
    - Thưa thầy, con đưa thầy vô nhà thương nhé. Hình như thầy bị bệnh nặng rồi.
    - Không được, không được đâu. Tui không muốn chết trong nhà thương đâu. Hãy để cho tui nằm đây đi thầy San ơi. Tui biết mà. . .
    - Thầy đừng nói gở mà. Nghe con đi nhà thương đi.
    Mặt mũi thầy Tư nhăn nhó :
    - Tui đã nói không được là không được mà. Không lý bây giờ thầy không nghe lời tui nữa sao. Tui đã nghe học trò thầy Mười báo tin rồi. Thầy đi ngay đi. Tui nghỉ một chút là khoẻ thôi.
    Nghe thầy Tư nói vậy. San đành từ giã ông :
    - Nếu vậy xin thầy nghỉ cho khoẻ. Con phải đi ngay xuống thầy Mười, vuốt mắt cho thầy Hoa cho trọn tình trọn nghĩa. Con sẽ về ngay.
    Thầy Tư Lành gật đầu có vẻ hài lòng lắm. Ông cố mỉm cười, đưa tay nắm tay chàng bóp mạnh. San thấy ông vẫn còn sức nên cũng yên tâm. Chàng quay qua nói với đứa con trai lớn của ông :
    - Thầy Nhiều. Tôi phải đi một chút, nhưng thầy ở nhà không được đi đâu nghe. Nếu có gì phải đưa ổng đi nhà thương ngay nhe, nhớ chưa.
    Thằng nhỏ nghe San nói chỉ biết vâng vâng, dạ dạ. Trong lòng San rối như tơ vò. Chàng xá thầy Tư Lành từ giã. Trở về nhà cất đồ đạc rồi phóng xe xuống Cầu Bình Lợi ngay. Trời mưa như thác đổ. San nằm rạp mình trên xe Honda phóng ào ào. Chàng không để ý những gì xẩy ra chung quanh nữa, đầu óc chàng quay cuồng với bao nhiêu việc xẩy ra rồn rập từ chiều tới giờ.
    Chẳng bao lâu San đã tới nhà thầy Mười. Trong ngoài đông nghẹt. Mọi người thấy San tới dạt ra hai bên cho chàng vô. San thấy Hoa nằm đó như người đang ngủ. Có lẽ mọi người đã tắm rửa sạch sẽ cho nàng rồi. Chàng tới bên giường, gục đầu vô mình người yêu khóc nức nở. Hình như chàng nghe thấy nhiều tiếng khóc khác. Không biết San quì đó bao lâu, khi thầy Mười kéo chàng dậy, người ta đã mang quan tài tới sẵn sàng tẩm liệm. Thầy Mười nghẹn ngào bảo San :
    - Thôi, thầy đừng buồn nữa, số trời thôi. Dù sao tui vẫn coi thầy như người trong nhà rồi. Thầy Hoa chết đi là lỗi ở tui một phần lớn, tui..tui...
    Nói tới đây thầy Mười nghẹn lời, ông ôm lấy San không nói thêm được câu nào nữa. Một người trong nhà quàng xin phép thầy Mười cho tẩm liệm. Thầy Mười buông San ra bảo chàng:
    - Bây giờ thầy vuốt mắt cho thầy Hoa đi. Từ hồi thầy ấy chết tới giờ, không ai làm cho thầy ấy nhắm mắt được. San để ý nhìn lại, quả nhiên mắt Hoa tuy nhắm mà còn mở hi hí như cố nhìn lại cuộc đời này. Chàng ngồi sát bên nàng. Hai tay bưng lấy khuôn mặt lạnh ngắt của nàng, thì thầm :
    - Hoa ơi, em ngủ đi. Ngủ đi giấc ngủ ngàn thu êm ả để cho mọi người an tâm. Anh vẫn yêu em. Yêu em trên tất cả tình yêu trên đời này. Dù em có xa anh, nhưng tình yêu vẫn còn đây, kiếp sau thế nào chúng mình cũng gặp lại.
    San vừa dứt lời. Mọi người ngạc nhiên vì mắt Hoa từ từ nhắm lại. Khuôn mặt rạng rỡ như mỉm cười thoả mãn. Thấy vậy, ruột gan San càng đau như dao cắt. Chàng biết nàng yêu chàng tha thiết. Tình yêu của người con gái mới lớn đầy mộng đẹp.
    San móc trong túi ra hai viên ngọc Bạch Xà. Ánh sáng của ngọc làm mọi người lóa mắt. Chàng để nhẹ lên môi Hoa rồi đút cả hai viên ngọc vô miệng nàng. Khuôn mặt Hoa tự nhiên hồng lên như có sinh khí, vẻ đẹp huyền ảo làm San ngây ngất. Chàng cúi xuống hôn nhẹ lên môi nàng rồi từ từ đứng dậy.
    Mọi người còn đang ngạc nhiên. Bỗng San chụm tay lại bắt ấn, niệm chú. Miệng chàng phát ra những âm thanh thật lạ tai. Chàng chỉ tay vô mặt nàng quát lớn:
    - Mau!
    Gió bên ngoài bỗng nổi lên như cuồng vũ. Đèn nến trong nhà rung rinh. Quần áo Hoa bay phất phới trông như nàng muốn ngồi dậy. Thầy Mười hoảng kinh, nhìn San trân chối. Ông không ngờø San lại biết phép chiêu hồn này. Như thế có nghĩa là Hoa không chết. Thân xác nàng sẽ tan rữa về lòng đất lạnh. Nhưng hồn phách nàng đang trong tay San.
    Một lúc sau, gió ngừng thổi, đèn nến lại cháy lung linh, San nói nho nhỏ:
    - Bây giờ các ông tẩm liệm cho nàng được rồi.
    Nói xong, San bước ra vườn ngay. Nước mắt chàng nhạt nhòa. Chàng không muốn nhìn thấy người ta khiêng người yêu chàng bỏ vô quan tài. Mọi người lúc đầu còn chú ý tới San, sau ai nấy cũng cố nhìn mặt Hoa lần cuối cùng nên khi chàng đi ra vườn, không còn ai để ý tới chàng nữa. Trời vẫn còn mưa thực to, San thẫn thờ đi trong vườn cây như người mất hồn. Chàng bước tới thân cây chỗ chàng và Hoa thường ngồi tâm tình, nhớ lại những nụ hôn không bao giờ muốn rứt.
    Không hiểu chàng ngồi đó bao lâu . Mưa cũng đã tạnh rồi, hình như nhiều người đã về. Trời càng khuya, gió càng lạnh, nỗi đau thấm tới cả hồn xác. Con trăng vàng vọt, èo ọt đã lên thực cao và lú ra khỏi những đám mây đen đang vội vã bay về cuối chân trời. Thân thể San rã rượi. Tâm hồn chàng tê tái. Bây giờ chàng đã là Chưởng Môn một môn phái thần bí nhất trong thế kỷ này. Thế nhưng San cũng đâu có đủ uy quyền vượt qua ý trời để giữ lại mạng sống của người yêu. Bỗng San nhìn thấy thầy Mười trong nhà đi từ từ đi ra chỗ chàng. Tới nơi, ông ngồi xuống, nói nho nhỏ:
    - Thầy San không đi ngủ à?
    San lắc đầu nhe nhẹ.
    - Thưa thầy, con làm sao nhắm mắt được.
    Thầy Mười khuyên San, nhưng hình như ông tự an ủi chính mình.
    - Kể như thầy Hoa chết như vậy cũng được mồ yên mả đẹp va øđược mọi người thương yêu. Chúng ta đau buồn thật, nhưng cũng là ý trời thôi. Cái số thầy Hoa không được thọ.
    San không nói gì. Chàng dựa đầu vô gốc cây nhìn lên trời. Thầy Mười lại hỏi:
    - Thầy Tư trên đó có mạnh không?
    San chợt nhớ tới thầy sư phụ, chàng nói:
    - Thưa thầy, thầy con yếu lắm. Có lẽ chút nữa trời sáng con phải về ngay.
    Thầy Mười ngạc nhiên, hỏi thực mau:
    - Thầy ấy thế nào rồi?
    San từ từ kể lại đâu đuôi câu chuyện làm thầy Tư Lành ngã bệnh bất thường. Tuy nhiên, chàng không đả động gì tới lễ nhận chức Chưởng Môn của chàng cả. Thầy Mười nghe xong nghiến răng kèn kẹt. Ông kéo San dậy, lôi vô am. San hơi ngạc nhiên nhưng không nói gì, cứ theo ông đi. Vô trong am rồi, ông lôi ra một cuốn sổ nho nhỏ, bảo San:
    - Tôi còn giữ tên họ và tuổi của cả thằng Tam lẫn con Hà trong này. Chúng nó xuống đây xin một mớ ngải và mấy cái khăn. Đám phản đồ này không giết không được. Vừa rồi thầy Hoa chết cũng tại vợ chồng thằng khốn nạn ăn cắp đồ của tôi nên chúng tôi mới lật đật chạy theo. Chúng nó cũng đền tội rồi, bây giờ tới cặp này thôi.
    San chưa kịp nói gì. Thầy Mười đã nắm tay chàng, nói:
    - Thầy San à, bây giờø tôi đành phải hy sinh con Thiên Linh Ma Nữ. Vì lúc nãy tôi đã sai tụi Thiên Linh Cái đi trị tội hai đứa kia rồi. Trong vòng một trăm ngày không nhờ vả chúng làm được cái gì nữa.
    San tá hoả. Chàng lật đật nói :
    - Thưa thầy, chuyện đâu còn có đó, cứ để thủng thẳng được mà.
    Thầy Mười cười gằn :
    - Đối với cái quân phản đồ này không nương tay được.
    Vừa nói ông vừa bắt ấn chỉ lên trời vẽ bùa, hét lớn:
    - Cấp cấp như luật lệnh .
    San giật nẩy mình. Như vậy là cả Hà và Tam đều bị con Thiên Linh Ma Nữ giết rồi. Cánh tay chàng tê đi. Cục thịt trong nách chuyển động mạnh. Nóng bỏng rồi biến mất. Có tiếng nói vi vu như ma kêu quỷ oán vọng về.
    - Anh San ơi vĩnh biệt.
    San nhẩy lại định chụp lấy tay thầy Mười. Nhưng không kịp nữa. Chàng ngồi bệt xuống đất bưng mặt khóc rưng rức. Như vậy là cô Hai Thu đã trở về lòng đất lạnh, hồn xác nàng lại tan biến trong hư vô theo định luật của trời đất. Vì khi sai khiến nàng đi giết người. Nàng cũng phải tiêu tan.
    Bỗng có tiếng gà gáy sáng. Lúc đầu còn thưa thớt, sau hình như chúng đua nhau gáy để đánh thức mọi người thức dậy.
    Thầy Mười kéo San đứng lên. Có lẽ ông tưởng chàng thương tiếc Hà và Tam nên nói:
    - Thầy còn tiếc chúng nó làm gì. Tôi biết thầy và thầy Tư Lành không bao giờ giết chúng đâu. Bởi vậy tôi mới ra tay. Cái thứ này không nên để chúng sống. Mai mốt chúng hại bá tánh biết đâu mà lường. Lúc ấy tôi e cả thầy lẫn thầy Tư Lành cũng không gánh hết tội ác chúng gây lên đâu.
    San dạ một tiếng nho nhỏ, chàng nói với thầy Mười:
    - Có lẽ thầy cho con lên thăm thầy Hoa một chút rồi phải về lo cho thầy Tư ngay.
    - Phải đó, mình phải lo cho người sống trước đã. Nếu có bề gì ân hận không kịp đâu.
    Cả hai cùng trở lại nhà trên. Quan tài Hoa để ngay giữa nhà. San ôm quan tài người yêu đang nằm trong đó nghẹn ngào một lúc rồi quay lại nói với thầy Mười :
    - Thôi, con xin phép thầy về thăm thầy Tư một chút rồi sẽ trở lại ngay.
    - Ừ thầy về đi. Nhớ nói với thầy ấy tôi gửi lời hỏi thăm nhé. Bảo thầy ấy giữ gìn sức khoẻ. Ma chay thầy Hoa xong. Tôi lên đó thăm ngay.
    - Dạ, con cám ơn thầy.
    San thẫn thờ lấy xe Honda phóng nhanh về Saigon. Vừa tới đầu hẻm, chàng đã gặp một đám đệ tử kéo nhau vô võ đường. Chúng chặn chàng lại nói :
    - Thầy San ơi, thầy Tư chết rồi.
    San nghe chúng nói choáng váng. Tai chàng ù đi, mắt hoa lên muốn sỉu. Chiếc xe Honda ngả xuống đường. Đám đệ tử xúm lại đỡ chàng dậy. Khi chúng đưa chàng tới võ đường. Mọi người ôm lấy chàng khóc nức nở. San cố gượng hỏi:
    - Trước khi thầy Tư chết có trối trăn lại gì không?
    Thằng Nhiều sụt sùi vừa khóc vừa nói :
    - Bố con nói đừng đưa bố con vô nhà xác. Hãy xin thầy cho chôn bố con ngay trước cửa nhà thầy, dưới chân bàn thiên.
    San nhìn ra sân, cách đây mấy tháng. Thầy Tư có cho chàng cái vũng nho nhỏ trước cửa nhà. San nhờ đám đệ tử lấp đất lại cất trên đó một căn nhà đối diện ngay nhà thầy Tư để tập luyện. Bây giờ ông muốn nằm đó càng hay. Chàng từ từ gật đầu, nói nho nhỏ:
    - Kể từ nay, khu này sẽ là đất thánh của Lâm Kinh Thần Võ.

    Hết

    Hùng Sơn
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.