Xin giúp Thời gian là con dao hai lưỡi, nó còn đáng sợ hơn cả lòng người...

Thảo luận trong 'Tin Công Nghệ' bắt đầu bởi trinhhang85, 19 Tháng mười 2016.

  1. trinhhang85 Thành viên

    đọc báo hôn nhân gia đình "...Tôi còn sợ sức mạnh của thời gian hơn là sợ bản thân mình thay đổi. Sợ những mảnh vụn của cuộc sống cứ vỡ ra và cuốn lấy mình như một mớ hỗn độn, khiến tôi quên đi cái tình cảm mà luôn muốn cất vào tủ kính ghim chặt. Như sợ nó bốc hơi vậy. Những kỉ niệm sâu sắc nhất, những hình ảnh đẹp nhất cứ dần tuột khỏi trí nhớ tôi từng ngày, vơ vét lại cũng không còn được bao nhiêu..."

    Đã bao giờ bạn tự hỏi mất bao lâu để quên đi một người? Đừng nói với tôi là tùy thuộc bạn yêu người ấy bao nhiêu? Không đâu! Dù yêu ai đó ít hay nhiều, thoáng qua hay đậm sâu thì khi tình yêu đó chìm nghỉm trong quá khứ. Thời gian cũng bào mòn và lấp đầy tất cả...

    Đến tuổi này rồi. Làm gì còn được rong chơi mãi trong mơ mộng, bay nhảy suốt ngày chỉ biết yêu và yêu. Còn tương lai đang đợi mình với tới, còn áp lực từ mọi phía để một lúc nào đấy, chính bản thân nhận ra chẳng có thứ gì là tồn tại mãi mãi với cùng một trạng thái, cùng một định lượng. Đá còn bị gió bào mòn theo thời gian, huống chi lòng người mỏng manh đến thế?

    [​IMG]

    tam su hay Tôi còn sợ sức mạnh của thời gian hơn là sợ bản thân mình thay đổi. Sợ những mảnh vụn của cuộc sống cứ vỡ ra và cuốn lấy mình như một mớ hỗn độn, khiến tôi quên đi cái tình cảm mà luôn muốn cất vào tủ kính ghim chặt. Như sợ nó bốc hơi vậy. Những kỉ niệm sâu sắc nhất, những hình ảnh đẹp nhất cứ dần tuột khỏi trí nhớ tôi từng ngày, vơ vét lại cũng không còn được bao nhiêu?

    Thời gian đã dần bào mòn những tế bào trong cơ thể. Những tế bào có sức sống mãnh liệt khi tôi nuôi nó bằng những nỗi đau, những giọt nước mắt, bằng hi vọng và sự hận thù... Dần dần tê liệt, bàng hoàng nhận ra mình chẳng còn thấy tha thiết chúng nữa. Chẳng còn cảm giác hay cảm xúc nào nữa. Như ánh đèn yếu bóng lập, lờ lập lờ trong đêm rồi không biết lúc nào sẽ tắt hẳn...? Rồi một thời điểm nào đó trong tương lai, anh chỉ còn tồn tại trong tôi với vai trò là người cũ. Chẳng còn nhớ đã yêu thế nào, nhiều hay ít, đã từng trải qua những gì...?

    Tôi sợ nó như sợ một căn bệnh vậy, biết trước sẽ có lúc phải trải qua. Từng giai đoạn 1, 2, 3 như bệnh ung thư... mà vẫn bỡ ngỡ, vẫn không dám đối diện.


    [​IMG]

    truyện ngắn tình yêu hay Mấy ngày nay gió mùa về, trời bắt đầu nhả cho những con người khao khát chút không khí se lạnh dịu dàng. Sáng thức dậy, ra ban công hít hà mùi mưa đang râm ran tưới mát cả không gian sống. Tôi chợt nghĩ, anh ở nơi ấy có thấy cuộc sống đang chuyển động mạnh liệt như vậy không?

    Đã lâu không gặp. Cái đầu tiên tôi đã quên là mùi cơ thể, mùi hương mà tôi từng nghiện. Nghiện đến mức đi ngủ còn ôm chặt áo anh mà hít, mà rúc vào để đỡ nhớ anh... Còn bây giờ, thời tiết thay đổi rõ rệt làm tôi như tỉnh giấc. Và thấy cảm xúc trong trái tim mình đã có dấu hiệu muốn đả đảo... Tôi đã quên luôn rằng tôi với anh từng hạnh phúc thế nào...?

    Mưa làm tôi nhớ đến vài chuyện cũ... Nhớ tôi và anh cùng mặc áo đôi, dầm mưa trên chiếc xe Cub để mua một món ăn mà tôi yêu thích trong đêm. Nhớ đến khi tôi chấp nhận bỏ đi sự tự tôn của con gái là đôi giầy cao gót, để cầm trên tay, buớc đi cùng anh trong buổi tối mưa nhỏ hạt ngày Valentine về phòng, nhớ cả ngày đầu tiên tôi nhận ra bản thân đã yêu anh khi anh nắm tay tôi đi giữa phố đông người... Tôi muốn nức nở vì tại sao mình lại nỡ quên đi những khoảnh khắc đẹp nhất cuộc đời như thế?

    [​IMG]

    Tình yêu của tôi từng đẹp. Nó đẹp một cách bình dị. Một bữa ăn sang trọng không khiến tôi thấy đủ và hạnh phúc bằng vài món ăn trong phòng ngủ cùng anh xem bóng đá. Ngồi trên một chiếc ô tô đẹp cũng chẳng thể làm tôi vui sướng phát khóc bằng ngồi sau xe và ôm anh thật chặt. Tình yêu trong tim tôi là thế,... tôi chẳng quan tâm đến thế giới xung quanh. Chẳng quan tâm đến bạn bè, gia đình anh thế nào? Tôi đã từng chỉ cần anh và anh thôi...! Tôi đã từng mù quáng đến vậy khi còn là một cô bé mới bước chân vào cánh cửa đại học.
    [​IMG]
    Trở về thực tại, anh không còn ở đây. Tôi còn chẳng thể chạm vào bờ vai đó nữa. Sắp tốt nghiệp, còn cả một quãng đường dài phía trước. Tôi biết thứ gì tốt và cần cho mình hơn... Tôi còn cả sự nghiệp mà cả gia đình đặt niềm tin. Tin rằng tôi sẽ làm họ thấy tự hào. Tôi đang sống cho gia đình, cho mọi người. Tôi chẳng dám nghĩ đến những gì đã cũ nữa. Biết bao giờ tôi mới được sống cho chính mình? Được yêu hết lòng, được yêu một người bằng tất cả tâm hồn mình. Được là chính bản thân thôi...

    Thời gian đáng sợ quá. Nó mang đi ước mơ, mang đi tình yêu, mang tất cả ném vào cái không gian viển vông nào đó mất rồi! Người ta nói đúng, càng lớn thì con người ta càng dễ đánh mất đi những giá trị thực của cuộc sống.

    Có những ngày không cần trách nhiệm, không ràng buộc, không lo toan. Hạnh phúc chỉ đơn giản là vùi mình giữa chăn ấm, nệm êm, lắng nghe tiếng mưa rơi và nghe tim mình nhớ ai...