[Truyện online]: Bôn Nguyệt- Truyện ngôn tình

Thảo luận trong 'Trò Chuyện Tổng Hợp' bắt đầu bởi trebiengan, 11 Tháng hai 2016.

  1. trebiengan Thành viên

    [BCOLOR=rgb(255, 255, 255)]TÓM TẮT TRUYỆN: Truyện mới cập nhật Bon nguyet FULLL[/BCOLOR]
    [BCOLOR=rgb(255, 255, 255)][/BCOLOR]
    [BCOLOR=rgb(255, 255, 255)][/BCOLOR]
    [BCOLOR=rgb(255, 255, 255)]
    [​IMG]
    [/BCOLOR]
    [BCOLOR=rgb(255, 255, 255)][/BCOLOR]
    [BCOLOR=rgb(255, 255, 255)][/BCOLOR]
    [BCOLOR=rgb(255, 255, 255)]Thế giới này phải chăng rất huyễn hoặc, người và ta lại vô tình chạm mặt nhau, yêu là yêu đến mức bạc đầu, nhưng có chăng có thể đi đến cuối, yêu là yêu giản đơn như thế, người bên người ta tựa nép vào nhau. Đọc truyện bạn sẽ thấy được thê giới ảo thực, mộng mị của những nhân vật đan xen nhau.[/BCOLOR]
    [BCOLOR=rgb(255, 255, 255)]Truyện kể về cô bé con dữ dằn và kiêu ngạo cùng với anh chàng với thâm tàng bất bất lộ. Ba ngày yêu chiều đã tạo nên câu chuyện thần thoại phong lưu, nụ cười đẫm trong nước mắt. Cùng hắn đi qua vui buồn ly hợp, thắng bại tiên ma mặc người đánh giá. Trăng treo đầu liễu, tay nắm chặt tay, cùng quay nhìn lại, năm tháng cô quạnh. Tự hỏi kiếp sau sẽ thế nào? Vì người si mê ngốc nghếch, đành trả lại người một khúc cầm ca.[/BCOLOR]
    [BCOLOR=rgb(255, 255, 255)]Truyện Bôn Nguyệt cũng như các tác phẩm huyền huyễn khác của Thục Khách, một câu chuyện về tiên – ma, hơn nữa có thể nói là hệ liệt của Trọng Tử nên về không khí, khung cảnh và cách dẫn dắt truyện cũng phảng phất gì đó giống Trọng Tử. Tác giả mượn chuyện tiên – ma để nói về cuộc sống muôn màu với tất cả mọi góc khuất của con người, xuyên suốt truyện là những đạo lý, những giá trị nhân văn sâu sắc, những bài học quý giá. Thục Khách vẫn luôn “cao tay” trong việc lồng ghép tất cả những điều đó vào những chi tiết tưởng chừng như nhỏ nhất một cách logic và hợp lý nhất khiến người đọc chẳng đoán trước được bất cứ điều gì. Nếu thực sự yêu thích thể loại này hẳn bạn sẽ không thể bỏ qua truyện huyền huyễn đặc sắc này.[/BCOLOR]
    [BCOLOR=rgb(255, 255, 255)]Thế giới này phải chăng rất huyễn hoặc, người và ta lại vô tình chạm mặt nhau, yêu là yêu đến mức bạc đầu, nhưng có chăng có thể đi đến cuối, yêu là yêu giản đơn như thế, người bên người ta tựa nép vào nhau. Đọc truyện bạn sẽ thấy được thê giới ảo thực, mộng mị của những nhân vật đan xen nhau.[/BCOLOR]
    [BCOLOR=rgb(255, 255, 255)]Truyện kể về cô bé con dữ dằn và kiêu ngạo cùng với anh chàng với thâm tàng bất bất lộ. Ba ngày yêu chiều đã tạo nên câu chuyện thần thoại phong lưu, nụ cười đẫm trong nước mắt. Cùng hắn đi qua vui buồn ly hợp, thắng bại tiên ma mặc người đánh giá. Trăng treo đầu liễu, tay nắm chặt tay, cùng quay nhìn lại, năm tháng cô quạnh. Tự hỏi kiếp sau sẽ thế nào? Vì người si mê ngốc nghếch, đành trả lại người một khúc cầm ca.[/BCOLOR]
    [BCOLOR=rgb(255, 255, 255)]Truyện Bôn Nguyệt cũng như các tác phẩm huyền huyễn khác của Thục Khách, một câu chuyện về tiên – ma, hơn nữa có thể nói là hệ liệt của Trọng Tử nên về không khí, khung cảnh và cách dẫn dắt truyện cũng phảng phất gì đó giống Trọng Tử. Tác giả mượn chuyện tiên – ma để nói về cuộc sống muôn màu với tất cả mọi góc khuất của con người, xuyên suốt truyện là những đạo lý, những giá trị nhân văn sâu sắc, những bài học quý giá. Thục Khách vẫn luôn “cao tay” trong việc lồng ghép tất cả những điều đó vào những chi tiết tưởng chừng như nhỏ nhất một cách logic và hợp lý nhất khiến người đọc chẳng đoán trước được bất cứ điều gì. Nếu thực sự yêu thích thể loại này hẳn bạn sẽ không thể bỏ qua truyện huyền huyễn đặc sắc này.[/BCOLOR]
    [BCOLOR=rgb(255, 255, 255)][/BCOLOR]
    [BCOLOR=rgb(255, 255, 255)]TAG : ải truyện Bôn Nguyệt Full PRC , doc truyen Bôn Nguyệt online,đọc truyện Bôn Nguyệt chương mới nhất , đọc truyện Bôn Nguyệt trực tuyến trên di động lẫn PC đơn giản và tiện lợi , đọc truyện Tiên Hiệp hay , đọc truyện tiên hiệp mới , Doc truyen tien hiep online , truyen tien hiep moi[/BCOLOR]
    [BCOLOR=rgb(255, 255, 255)][/BCOLOR]
    [BCOLOR=rgb(255, 255, 255)][/BCOLOR]
    [BCOLOR=rgb(255, 255, 255)]Chương 1: Yêu cầu người 3 ngày[/BCOLOR]
    [BCOLOR=rgb(255, 255, 255)][/BCOLOR]
    [BCOLOR=rgb(255, 255, 255)]Edit : Như Bình Beta : Vô Phương Vĩnh An năm thứ tư, Trung Thu, Thiên tử làm lễ tế Nguyệt. Trên con phố dài ở Âm thành, người qua kẻ lại, không có nơi nào trong dân gian không mừng đón ngày lễ này. Dân chúng vội vã chuẩn bị đến miếu Nguyệt Thần cầu phúc, cầu xin người thân khỏe mạnh bình an, bọn họ ở quá xa Thiên tử, nên dù Thần giới đã biến mất khỏi lịch sử từ lâu, họ vẫn nguyện cầu.[/BCOLOR]
    [BCOLOR=rgb(255, 255, 255)][/BCOLOR]
    [BCOLOR=rgb(255, 255, 255)]Cảnh tượng vui vẻ an bình hòa trong làn gió mát cho họ thêm niềm hy vọng. Tiên môn suy yếu khiến yêu ma quay lại nhân gian, nhân giới hưng thịnh, nhân gian lấy võ đạo làm trọng, lại không phân rõ thiện ác, lục giới hỗn loạn khó lường. Nhưng bọn họ vẫn hằng tin tưởng, Thần giới, biểu tượng của sức mạnh bảo vệ sớm muộn cũng sẽ tái hiện, cuộc sống trước sau gì cũng sẽ quay về nguyên trạng. Phố xá vô cùng náo nhiệt, đầu người nhấp nhô, tiếng trống, tiếng la, tiếng cười, tiếng nói, chen lẫn tiếng rao hàng thật ồn ào, rộn rã. Nhưng chỉ cần bỏ qua các âm thanh hỗn tạp đó, nhịp điệu cuộc sống bắt đầu dần rõ ràng trong đáy mắt. Bước chân vội vã, không phải là người đi đường mà là dòng chảy tháng năm, mới phút chốc đã ngàn năm dâu bể. Cuối con phố dài có một người đi đến. Đó là một nam tử, dáng người cao to, không thể nhìn rõ khuôn mặt, vì toàn thân hắn gần như giấu kín trong tấm áo choàng rộng thùng thình. Đến cả cái mũ áo choàng cũng thật lớn, kéo thật thấp, che khuất hơn nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đường cong duyên dáng, chiếc cằm nhọn và đôi môi mỏng, làn da tái nhợt như đã hằng năm không gặp ánh mặt trời. Ngoại trừ cái đó, thứ còn có thể nhìn thấy cũng chỉ còn bàn tay trái, ngón tay trái khẽ khàng kéo tà áo choàng bên phải, ngăn nó lay động theo từng bước chân, khớp ngón tay hơi cứng. Trên ngón áp út thon dài đeo một chiếc nhẫn cẩn viên ngọc tím trong suốt cực lớn, tỏa ra những tia sáng tím u ám, thần bí mà lộng lẫy. Trang phục kỳ dị, khí chất tao nhã trời sinh, cực kỳ giống quý tộc sống trong bóng đêm, lại như yêu ma đến từ địa phủ. Những người đi trên đường hình như hoàn toàn không để tâm sự tồn tại của kẻ đó, không một ánh mắt nào nhìn hắn, đến cả người đang đi thẳng đến trước mặt hắn cũng sẽ tự động vòng qua tránh mà không hề cảm thấy có gì bất thường. Phong thái nhàn nhã, bước chân thong dong, càng làm nổi bật vẻ gấp gáp vội vàng của những người qua lại trên đường, cũng làm cho tất cả mọi chuyện xảy ra xung quanh đều như hư ảo. Hắn cứ thong dong bước tới, đi trong đám đông trên con phố dài, dạo bước trong kẻ hở năm tháng. “Đến rồi, chủ nhân, là khí tức của người.” Giọng nói ồ ồ chẳng biết truyền từ nơi nào tới. Những người qua đường bên cạnh không hề có phản ứng, chỉ có kẻ đó mở miệng: “Đúng vậy, ngươi xem xem, ta mất đi năng lực tiên tri, nhưng dường như vẫn tìm thấy rất dễ dàng.” “Đó là khí tức của người, người có thể cảm ứng được nó, việc này với năng lực tiên tri cũng chẳng có gì khác biệt.” “Đương nhiên là khác, tiên tri là vi phạm quy tắc trời đất, còn cái này không tính.” “Chủ nhân à, người thật gian trá.” Phía nam thành có phủ nhà họ Liễu, bức tường nâu ngăn cách sân viện với con phố bên ngoài, trong viện cây cỏ tỏa bóng, hòn non bộ, hồ nước, thỉnh thoảng có tốp năm tốp ba nha hoàn qua lại, không có gì khác hậu viện của những gia đình giàu có khác. Sau tường, giờ phút này vô cùng náo nhiệt, vài nha hoàn vây quanh hòn giả sơn, lo lắng nhìn cô bé con trên ngọn núi giả. “Tiểu thư, không thể trèo lên đó được!” “Mau xuống đi, bẩn y phục mất …” Một cô bé khoảng mười một mười hai tuổi, mặc chiếc áo màu vàng nhạt, chiếc váy xanh lơ, khuôn mặt trắng như tuyết, mái tóc đen huyền, đôi mắt hạnh, chiếc mũi bé bỏng nhọn nhọn, xinh đẹp như tranh vẽ. “Ai cần các ngươi lo!” Cô bé đứng trên cao nhìn xuống đám nha hoàn, giọng điệu cực kỳ kiêu ngạo. “Nếu không tránh, ta sẽ nhảy xuống, mẹ mà biết sẽ đánh chết các ngươi.” Đám nha hoàn bị ép phải chăm sóc đứa trẻ hư hỏng này thường rất đau đầu. Họ vốn không thích con bé, nhưng nghĩ rằng con bé suốt ngày cứ leo trèo khắp nơi cũng chưa bao giờ ngã, thấy thế họ cũng vui vẻ mặc kệ, khuyên nhủ vài câu rồi tự bỏ đi, tìm chỗ an nhàn nghỉ ngơi. Cô bé không ý thức được việc mình làm. Bé sinh ra đã rất xinh đẹp, cha mẹ nuông chiều, các phu nhân cũng phải ngợi khen, đám tiểu công tử càng thêm nịnh hót, đương nhiên bé làm gì cũng không hề sai. Đuổi đám nha hoàn đáng ghét hệt như ruồi nhặng này đi, bé cảm thấy thật hả dạ, đứng trên hòn giả sơn vén chiếc váy dài nhón chân nhìn ra ngoài tường. Có đôi khi thứ làm người ta thích thú là quá trình theo đuổi mục tiêu, chứ kết quả đạt được thật sự không quan trọng lắm, phong cảnh bên ngoài tường không có gì mới mẻ, cô bé nhanh chóng thấy buồn chán. Ngay vào lúc bé cảm thấy mọi thứ thật không thú vị, ngoài tường bỗng xuất hiện một người. Người đó thật kỳ lạ, dù chiếc áo choàng đen phủ kín hết toàn thân, không thể nhìn ra là nam hay nữ, nhưng thế nào đi nữa người đó vẫn thật… xinh đẹp. Đặc biệt cánh tay duy nhất lộ ra ngoài chiếc áo choàng kia, mỗi ngón tay vừa thuôn dài lại vừa xinh xắn, viên ngọc màu tím trên nhẫn tỏa ra ánh sáng thật mê hoặc, đùa giỡn trái tim bé giật thót, run rẩy. Đương nhiên hắn biết bé đang nhìn hắn, đôi môi mỏng khẽ cong lên. Đây là kiểu cười thông thường của người lớn, cũng là thứ khiến các bé con gai mắt nhất. Cô bé tức khắc hừ mạnh một tiếng, trừng mắt khiêu khích hắn, đồng thời cũng vênh cằm, giương khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp luôn khiến cô bé tự tin lên. Ngay sau đó, bé liền ngẩn ra. Người kia lập tức xuyên tường đi tới! Trong kết giới vô hình, hai chủ tớ nói chuyện không chút kiêng dè. “Sao lại là con gái.” Hắn thở dài. “Con gái không tốt ư?” Giọng nói giữa không trung tỏ vẻ khó hiểu. “Nếu là một bé trai, chúng ta mới dễ dàng gần gũi.” “Cũng có thể gần gũi bé gái mà.” “Nam nữ khác biệt.” “Chủ nhân, sao người bỗng nhiên lại ý thức được điều này.” “Được rồi.” Rốt cuộc hắn cũng cười rộ lên: “Ý ta là, ta không đủ chắc chắn làm con bé tin tưởng ta, một lòng trung thành với ta, nếu sớm biết là con gái, lúc trước ta nhất định sẽ chuẩn bị thêm một chút.” “Không kịp nữa rồi chủ nhân, thuộc hạ nghĩ người chỉ cần biết nam nữ khác biệt là đủ rồi.” “Lam Sất! Hiếm khi ta có dịp biểu diễn thuật xuyên tường một lần, có thể khiến con bé thích thú hay không nhỉ?” “Người sẽ dọa con bé.” Sự thật chứng minh biện pháp của hắn rất thành công, trên mặt cô bé không có chút nét sợ hãi nào, mà lại dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn. Cô bé từng gặp những người như thế, bọn họ rất lợi hại, họ biết vượt tường vào nhà, biết nhiều trận thuật kỳ lạ, nhưng tàn ác đáng sợ. Cha bảo bọn họ là những người tu võ đạo, rất xấu xa! Người này xuyên tường tiến vào, hắn là người trong võ đạo? Hay là… tiên? Yêu ma? “Rốt cuộc cũng gặp được ngươi.” Hắn thân thiện vươn bàn tay trái đeo nhẫn với cô bé: “Ngươi không nhát gan, tốt lắm, ta nên gọi ngươi là gì đây?” Giọng nói trầm trầm mang hơi thở chết chóc, lại kèm theo sự mê hoặc lạ kỳ, tuyệt đối không khó nghe. Cô bé hoàn hồn, tỉ mỉ quan sát hắn, tuy rằng mặt hắn bị chiếc mũ áo choàng che khuất, nhưng qua giọng nói bé cảm nhận được, hắn là một nam tử, lớn hơn bé, nhưng lại trẻ hơn cha. Bé lập tức nhảy xuống khỏi hòn giả sơn, kiêu căng chỉ tay vào hắn: “Ngươi là ai? Dám lén lút mò vào nhà ta?” “Ta tên là Nguyệt, Nguyệt trong ánh trăng, trời tối trăng sẽ mọc lên.” “Ta không thèm ánh trăng, càng không thích trời tối!” Cô bé khinh bỉ. “Thật ư?” Hắn hơi bất ngờ: “Rất nhiều người thích trăng, nhất là đêm nay, sao ngươi lại không thích chứ?” “Không thích là không thích.” Cô bé đắc ý: “Ngươi là tên khốn kiếp! Nếu không đi, ta sẽ gọi người tới đuổi ngươi ra ngoài!” “Chủ nhân, con bé thực khiến người ta không ưa mà.” “Ta đồng ý…” “Này, sao ngươi không nói tiếng nào!” Cô bé ác ý đá chân hắn: “Mắt ngươi bị che mất rồi, làm sao thấy đường đi hả?” “Ưm …” Hắn đáp: “Ta sẽ trưng mắt ra đây.” Cô bé xì một tiếng: “Ngươi làm ta sợ quá!” Hắn khen: “Thật thông minh.” Vì một câu khen này, thái độ cô bé cũng tốt lên một chút, đảo tròn con ngươi đen nhánh, cười ngọt ngào: “Ngươi không giống mấy tên tu võ đạo xấu xa, ngươi là thần tiên sao?” “Cứ coi như vậy đi.” Hắn gật đầu, con bé quả thật nói đúng phân nửa, cái này không xem là lừa con nít. Cô bé lại thấy tức giận. Ngày thường chỉ cần bé làm nũng, đối phương không thể không nịnh hót. Nhưng người thần bí xa lạ này vẫn cố tình thờ ơ, ngay cả hơi nhúc nhích cũng không, vì vậy cô bé không khách sáo nữa: “Ngươi tới nhà ta làm gì?” Hắn vẫn dùng tư thái từ trên cao nhìn xuống bé, giọng nói thêm vài phần mê hoặc: “Ta tới tìm ngươi.” “Tìm ta?” Cô bé nghi ngờ, bé vốn không quen biết người này mà. Hắn gật đầu: “Đúng vậy, ta là người dẫn dắt vận mệnh của ngươi.” Cô bé nghe mà không hiểu: “Vận mệnh gì?” “Có lẽ ta nên thay đổi cách nói.” Hắn nghĩ nghĩ rồi nói:[/BCOLOR]
    [BCOLOR=rgb(255, 255, 255)]Đọc truyện Bôn Nguyệt HOTT[/BCOLOR]