Tuổi trẻ Buồn

Thảo luận trong 'Trò Chuyện Tổng Hợp' bắt đầu bởi cust172001, 21 Tháng năm 2008.

  1. cust172001 Ex-Mod

    Em bảo em buồn. Tôi hỏi sao buồn. Em bảo không biết, tự nhiên thấy buồn. Buồn một cách lạ lùng, dã man và… bí mật lắm. Đến nỗi, chính em cũng không hiểu buồn từ đâu về và buồn vì cái sự gì nữa.
    Chà, thế thì “căng” quá…

    Tôi có một thói quen lướt trên các website hàng giờ rỗi rãi để đọc linh tinh. Dĩ nhiên là... cho đỡ buồn. Cái mà tôi gặp trên những diễn đàn mở và trên những cuộc chat chít là cái câu quen thuộc: Trời ơi, buồn quá bà con ơi, muốn qua chat với tui đi (Ừ, nhưng sao bạn buồn?) Không biết nữa. Trời ơi, có ai hiểu tui không?... Một bạn trẻ khác có vẻ “triết lý" hơn:

    Cuộc sống vô nghĩa, cuộc đời vô vị. Mình thấy hư vô quá... Chắc chắn không ai nghĩ những lời đầy "vô" đó được phát ra từ một ông già... mới có mười mấy hai mươi tuổi đầu.Tuổi mà người ta chưa kịp sống để nói những câu đầy... trừu tượng về cuộc sống như thế.

    Tôi lướt qua các trang báo học trò. Cũng vẫn một âm hưởng quen: Buồn. Buồn ơi là buồn.Buồn ơi là Sầu Chỉ cần một sự cố nhỏ thôi cũng làm cho những "mày râu', "áo dài" nảy tưng lên, đảo lộn cả lên, cuộc sống thế là hết?! Hết thật rồi.
    Cuộc đời thế là bể khổ, là đau thương…

    Em tuyệt vọng, em đi lang thang, bụi đời vì con nhỏ nó có bồ khác.
    Em tuyệt vọng, chắc em uống thuốc chuột mà chết vì ba mẹ em cứ cãi nhau.
    Em thất vọng vì nàng không nhận lời "iu” em.
    Em thấy cuộc sống nhàm chán khi ngày nào cũng phải đi học thêm hết show này đến show kia, tối mặt tắt mũi, cái kiếng cận của em dày như cái đít chai rồi, mất cả đẹp gái…

    Buồn. Buồn. Và buồn...

    Buồn tràn lan từ những cuộc chat chít đến những diễn đàn trên website.
    Buồn từ văn thơ uỷ mị học trò đến ngổn ngang những nỗi niềm không ai hiểu nổi.
    Buồn từ những thao thức trầm cảm cho đến những cuộc "nổi loạn" phá phách...

    Tuổi trẻ ơi, buồn chi lắm thế?

    Nhập học năm nay, báo Tuổi trẻ có đăng chuyện em Nguyễn Thanh Lập ở miền Trung thi đậu hai lần nhưng đường đến cổng trường Đại học vẫn còn xa.

    Chuyện làm nhiều người cảm động ứa nước mắt. Năm trước, khi chưa gặp ông nhà báo, ngày nhập học là ngày mà Lập phải ngậm đắng nuốt cay cầm bay đi phụ thợ hồ thay vì đến giảng đường với bạn bè tân khoa. Buồn chứ. Buồn lắm. Nhưng nỗi buồn ấy cứ nung nấu trong cậu một ý chí vượt khó. Học, phải học. Và năm nay, lại thi đậu Đại học. Hữu xạ tự nhiên hương. Người ta biết tới cậu qua bài báo và động lòng chia sẻ. Chuyện cứ như cổ tích vì kết thúc có hậu. Mọi người tìm thấy nơi sự ngậm ngùi của Lập một niềm tin vào những băn khoăn chân thật và ý chí tuổi trẻ vượt lên chính mình.

    Cũng trong dịp này, tòa án xử mấy cậu bé nhà giàu đua xế hộp. Có cậu án treo, có cậu bị bắt giam tù ba năm. Các cậu vẫn thơ ngây lắm. Cả thảy đều khai là bị bạn bè dụ dỗ. Ừ, thì cứ cho là tụi nó dụ nhau đua xe. Không ai có tội. Chúng vô tội cả đi. Nhưng rồi tôi vẫn thấy bàng bạc quanh vụ việc ấy một điều gì đó nằm ngoài nội dung những lời khai, những câu hỏi và những điều luật khô khan trong phiên toà. Cái bàng bạc ấy nằm ở ngoại vi pháp luật...

    Một sự sụp đổ và thiếu niềm tin vào chính mình, chúng muốn nổi loạn với mình. Dù sự biểu hiện ấy đi ngược những chuẩn mực sống và có thể gây hại đến người khác Tuổi trẻ buôn. Tuổi trer dễ bốc đồng, xốc nổi. Tuổi trẻ khủng hoảng mềm im và xói mòn ý chí khi không tìm thấy mục đích, lý tưởng định hướng và khát vọng sống. Họ đập phá chính mình đến đáng thương.

    Bệnh chung. Bệnh này bàn bạc, khó chẩn đoán và cho thuốc.
    Nhẹ gọi là buồn là đủ thứ... "vô" (vô nghĩa, vô vị, hư vô và dĩ nhiên là... vô tích sự),
    nặng là những hình thức xì-căng-đan dại một giây mà khổ một đời.

    Tuổi trẻ nào mà chẳng buồn. Nhưng buồn chi lắm thế, buồn ơi?!
    chuthon and HuyTim like this.
  2. chuthon

    chuthon Ex-Mod

    Bài viết:
    162
    Được Like:
    120
    Ko biết các bạn đọc bài này của cust như thế nào, nhưng với tôi lúc này sao mà nó hay hay, chắc có lẽ tâm trạng tui cũng đang buồn ...
    cust172001 thích bài này.
  3. té giếng

    té giếng Thành viên

    Bài viết:
    205
    Được Like:
    191
    "Em tuyệt vọng, em đi lang thang, bụi đời vì con nhỏ nó có bồ khác."
    "Em thất vọng vì nàng không nhận lời "iu” em."

    ===>em giống y chang vậy!!!
  4. Ngọc Uyên

    Ngọc Uyên Thành viên

    Bài viết:
    402
    Được Like:
    730
    Ông nhà báo nào chịu viết bài này cũng nhảm. Buồn vô cớ chính là cái bệnh mãn tính của tuổi trẻ mất rồi. Ai mà không có một thời như thế, buồn vu vơ với trăm ngàn lý do chính đáng hoặc không chính đáng. Nếu mà tuổi trẻ không biết buồn lại kêu nó vô tâm với xã hội, rõ dở hơi. :D
  5. cust172001

    cust172001 Ex-Mod

    Bài viết:
    396
    Được Like:
    125
    Không cái buồn nào giống cái buồn nào...sợ nhất là Buồn vô cớ..Buồn vì không biết mai này sẽ đi đâu về đâu ra thế nào...rồi cứ nghĩ..rồi đâm ra buồn...bà già cứ bảo..chúng mày sống sướng quá có biết khổ là gì ...như tao đâu..hồi đó...blah blah blah...
    nghe thì thấy bà già lèm bèm hoài bực mình...mà nghĩ lại cũng thấy đúng thiệt...tụi trẻ giờ sướng quá...đâm ra bệnh phỡn...hễ chút là buồn..buồn rồi lại buồn!
  6. cust172001

    cust172001 Ex-Mod

    Bài viết:
    396
    Được Like:
    125
    E hèm..bà chị thiếu sâu sắc rồi ;)) tác giả có ý đồ khác trong bài viết kìa!
    Đọc lại đi..may ra bà chị thấm :D
    chuthon thích bài này.
  7. chuthon

    chuthon Ex-Mod

    Bài viết:
    162
    Được Like:
    120
    "Tụi trẻ giờ sướng quá...đâm ra bệnh phỡn...hễ chút là buồn..buồn rồi lại buồn!" ==> Cái này cũng chưa chắc Cust ạ, mình đã có gặp 01 em, sau khi nói chuyện một hồi mới biết tại cuộc sống nhà nó sướng quá nên nó buồn đó. Năm nay, Nó chưa đc 18T mà mỗi ngày khi mở mắt ra là có 2Tr trên bàn học (Ba 1Tr & Mẹ 1Tr), đi học thì xe con đưa đi đón về, có khi cả tuần ko gặp đc cả bố lẫn mẹ (sáng ra đi sớm, tối thì về khuya), hix ... tuy giờ nó chưa hư, nhưng theo gian thì khó nói lắm .... cuộc sống như vậy thì liệu có cho Nó một cảm giác bình yên không, Nó buồn rồi lang thang trên mạng, tìm tòi, lục lọi tò mò những thứ có thể giúp nó quên đi nổi buồn đó,.... Tôi chợt nghĩ, một cuộc sống vật chất như Nó chắc chúng ta ai cũng muốn, ai cũng thèm nhưng khi nghĩ đến nổi buồn mà Nó đang có bất chợt tôi rùng mình ... mà nhìn nhận rằng chưa chắc xã hội càng phát triển, cuộc sống ngày nay càng cao thì sẽ sướng .... Tôi cũng buồn và buồn một cách vô cớ ..... <== khó hiểu.
  8. vdt1984

    vdt1984 Thành viên

    Bài viết:
    610
    Được Like:
    122
    Trời thu nhè nhẹ lên cao :-"
    Tui bùn chả hiểu dzì sao tui bùn :-"

    Thơ người ta đã viết thế còn hỏi vì sao gì nữa, hic hic :-@
  9. cust172001

    cust172001 Ex-Mod

    Bài viết:
    396
    Được Like:
    125
    Anh Thòn nói cũng có lí đúng,nhưng theo em nghĩ cứ buồn hoài vậy..có ngày điên vì stress,theo em,thằng nhỏ nên nói ra những suy nghĩ của nó,hơn bao giờ hết nó phải tự thoát ra thì mới mong khá lên được!
    Mỗi người 1 quan điểm.. dù sao thì cũng đừng buồn nhiều quá anh hén :p
    chuthon thích bài này.
  10. Ferrari

    Ferrari Ex-Mod

    Bài viết:
    1,092
    Được Like:
    545
    Đọc chuỗi tâm sự của em, anh chỉ có thể nói với em rằng "Quên đi để mà sống".

    Chúc em luôn thành đạt trong cuộc sống.