Đó là tâm niệm và âm mưu của tôi từ cái ngày tôi có ý định lấy vợ. Sau khi nghiên cứu kỹ kế hoạch, lên dây cót tinh thần song xuôi, tôi tạm hài lòng và tự thưởng cho mình cái kẹo và hình dung ra cái má nhẵn thín, hồng hồng, nơi mà mỗi lần "yêu quá" môi tôi hay chạm vào đó sẽ hằn lên hình dáng của 5 ngón tay tôi, khuôn mặt của cô ta sẽ biến dạng trong một khoảng thời gian và chuyển màu liên tục. Âm thanh duy nhất lúc đó được ghi nhận chỉ là: Bốp - Á và khóc. Thế rồi tôi cũng lấy vợ, sau một thời gian vừa mỏi mòn chinh phục vừa nung nấu âm mưu. Thời cơ thực hiện kế hoạch đã đến! Tôi âm thầm chờ cơ hội để ra tay. Và tôi cũng chẳng phải đợi lâu lắm. Số là hôm ấy, gặp mấy ông bạn lâu ngày kéo nhau vào quán làm một chầu "cầy tơ bảy món". Mãi vui, mãi uống tôi quên khuấy gọi điện cho vợ - một việc chưa có tiền lệ. Chân phải đá chân trái về đến nhà vẫn thấy vợ đứng cửa đợi cơm. Thấy tôi dựng cái xe suýt đổ rồi nghiêng ngã vào nhà, cô ta không thèm nói nửa lời lại còn lịch bịch định quay đi đâu không biết. Mặt tôi vốn đã đỏ vì rượu nay càng đỏ hơn bao giờ hết vì tức giận. Cồn và máu thi nhau chảy dần dần trong huyết quản. Đường đường một đấng nam nhi, trai vô tửu như kỳ vô phong, gặp bạn gặp bè uống có quá chén tý mà cô ta dám tỏ thái độ thế à? Tôi tự nghĩ thầm vậy và chợt nhận ra : Cơ hội đánh vợ đây rồi! Giọng tôi đứt quãng như hụt hơi gọi vợ quay lại, hai bàn tay tôi sát vào nhau nghe ken két bốc mùi khét lẹt. Mặt tôi giờ đỏ như quả gấc chín nẫu. Bằng vài động tác di chuyển theo kiểu túy quyền, tôi đã áp sát tới vợ. Tôi chuẩn bị ra đòn - lẽ dĩ nhiên là thế! Phải giành ngay thế chủ động, bất ngờ... Tôi nhẩm lại kế hoạch trong đầu và chỉ tích tắc nữa thôi âm mưu, kế hoạch của tôi... Tôi giơ tay lên nhưng có lẽ còn mạnh hơn tôi gấp một trăm lần, cô ta vừa cười vừa nói: "Thôi, anh không phải thanh minh thanh nga gì nữa, em biết rồi. Anh ngồi xuống đây em đi pha cho anh cốc nước mát giải rượu!". Thế chủ động của tôi giờ không còn nữa mà ngay lập tức chuyển thành thế bị động. Tôi ngồi phịch xuống ghế, âm mưu, kế hoạch của tôi đang cao trào là thế mà dần dần tụt xuống theo dòng nước mát lạnh và hoàn toàn triệt tiêu khi tiếng ngáy khò khè của tôi vang lên. Kế hoạch bị phá sản ngay từ lần thứ nhất. Sau lần ấy tôi nghiêm túc kiểm điểm, rút kinh nghiệm và lại âm thầm chờ đợi lần khác. Lần này thì nhà tôi có khách, cô ta lúi húi xào xào, nấu nấu dưới bếp còn tôi và anh bạn ngồi uống nước chè, sôi nổi nói chuyện trên trời dưới biển. Chẳng mấy chốc rồi vợ tôi cũng bê được mâm cơm lên nhưng sao cái mặt. Trời ơi, cái mặt cô ta mới khó chịu làm sao! Không thấy sự niềm nở như mọi ngày, nó tái tái, xám xám trông thật thảm hại, cô ta nói như hụt hơi chẳng nghe rõ câu gì, cười nhưng trông giống khóc nhiều hơn và lẳng lặng lấy cơm ăn. Rồi bất thình lình, cô ta bịt miệng lao vội ra cửa chẳng nói chẳng rằng. Thế này thì quá lắm! Thật xấu mặt tôi với khách, giàu vì bạn, sang vì vợ là như thế này sao? Mất mặt quá! Tôi bỏ mặc ông khách lao theo vợ ra cửa và trong đầu chắc mẩm lần này vợ sẽ ăn tát là cái chắc. Tôi chưa kịp làm gì thì vợ tôi lại lên tiếng trước: "Anh ơi! Hình như em có thai rồi." Tôi khựng lại trong một giây, kiểm nghiệm lại mình vừa nghe thấy gì. Có thai ư? Còn gì vui hơn thế nữa, chẳng phải tôi mong điều đó lắm lắm sao? Tôi bế thốc vợ tôi lên mặc cho ông bạn chẳng hiểu chuyện gì. Kế hoạch một lần nữa lại đổ bể, nhưng tôi không buồn. Tôi cũng có nguyên tắc của tôi: Không bao giờ tôi đánh vợ lúc mang thai, lúc mà cô ta đang âm thầm một mình nuôi nấng con tôi, giọt máu của tôi. Và tôi sẽ lại đợi cơ hội đánh vợ tôi lần khác. Tôi không thể từ bỏ ý định đấy được. Ngày đó rồi cũng đến. Mẹ tôi từ quê lên bế cháu. Một hôm, tôi đi làm về thì chứng kiến cảnh mẹ chồng và nàng dâu đang "khẩu chiến" dữ dội. Cuộc đấu khẩu tay đôi dường như đang tới hồi cao trào. Nắm bắt nhanh, tôi biết được nội dung của cuộc khẩu chiến là những điều kiêng kỵ đối với sản phụ và trẻ sơ sinh. Mẹ tôi nói vợ tôi không được ăn tôm, trứng, cá, các chất tanh, các chất bổ, béo vì các cụ quan niệm rằng ăn các thứ đó sản phụ không hấp thu được sẽ độc và sinh bệnh. Không được cho trẻ con mặc quần áo mới, sợ ngứa ngáy rồi lở loét... Nàng dâu dùng các luận cứ khoa học, phân tích "giáng trả" mẹ chồng không kém. Dường như mẹ tôi đang rơi vào thế bí, thấy tôi về bà có vẻ tức quay sang tôi nói vớt vát: "Đấy anh về mà dạy vợ anh, có đời thuở nhà ai mẹ chồng chưa nói xong, con dâu đã cãi xong rồi không?". Nói rồi bà quày quả sang nhà bà hàng xóm ngồi kể chuyện quê. Máu tôi lại chảy dần dần trong huyết quản, kế hoạch lại được tôi nhanh chóng vạch ra. Có lý nào con dâu lại cãi nhau mẹ chồng, với tôi đây là điều tối kỵ. Không phải bàn cãi gì nữa, cô ta sẽ phải nhận một cái tát đầy bất ngờ, đầy uy lực, đầy... Đúng lúc và không đúng lúc một tý nào, đang khi chuẩn bị hành sự thì đứa con gái vô cùng yêu quý của tôi thức dậy, mở đôi mắt to tròn, đen láy nhìn tôi như muốn được bế. Ai lại đánh mẹ nó trước mắt con như thế này - không bao giờ tôi làm thế, tôi lại có những nguyên tắc của tôi. Dang rộng vòng tay bế con gái thành ra quờ luôn cả vào mẹ nó nữa. Ý định đánh vợ mà bấy lâu nay tôi nung nấu lại chẳng nên cơm cháo gì. Ngẫm lại, cuộc đấu khẩu vừa rồi thấy vợ tôi nói đúng quá đi chứ. Mà cô ta chỉ nói nhẹ nhàng chứ có cãi mẹ chồng đâu. Quá tam ba bận. Tôi từ bỏ ý định đánh vợ. Tôi lại có nguyên tắc của tôi mà nguyên tắc là nguyên tắc. Ai lại đánh vợ, các con nó nhìn thấy xấu hổ chết đi được! sưu tầm
dạo này các mod toàn đòi đánh vợ, bỏ vợ, nhật ký về vợ hjc sợ quá thôi, đang định cưới mà tình hình này
Hix, em cũng oánh mấy lần rồi, nhưng oánh xong thấy sót ruột là 1, thiếu thốn đủ đường là 2 Kinh nghiệm: Chớ oánh vợ, nói nhẹ nhàng mà ko nói thì thôi, kiểu gì vợ chẳng sợ >
hôm kia em và vợ đóng cửa gây lộn-lát bà già em mở cửa ra thấy vợ em đang quỳ dưới đất còn em thì núp ...........dưới gầm giường(thì ra nó quỳ xuống để kêu em ra ) hic hic>>>