Sưu tầm bên web trẻ thơ. Công nhận đọc xong thấy cứ bồi hồi thế nào ấy. MÈO CON ĐI HỌC Mèo con buồn bực Mai phải đến trường Bèn kiếm cớ luôn: - Cái đuôi tôi ốm Cừu mới be toáng: - Tôi sẽ chữa lành Nhưng muốn cho nhanh Cắt đuôi khỏi hết _ Cắt đuôi ấy chết...! Tôi đi học đây. LŨY TRE Mỗi sớm mai thức dậy Lũy tre xanh rì rào Ngọn tre cong gọng vó Kéo mặt trời lên cao Những trưa đồng đầy nắng Trâu nằm nhai bóng râm Tre bần thần nhớ gió Chợt về đầy tiếng chim. (Nguyễn Công Dương) Ò...Ó...O Ò...ó...o Ò...ó...o Tiếng gà Giục quả na Mở mắt Tròn xoe Giục hàng tre Đâm măng Nhọn hoắt Giục buồng chuối Thơm lừng Trứng cuốc Giục hạt đậu Nảy mầm Giục bông lúa Uốn câu Giục con trâu Ra đồng Giục đàn sao Trên trời Chạy trốn Gọi ông trời Nhô lên Rửa mặt Ôi bốn bề Bát ngát Tiếng gà Ò...ó...o Ò...ó...o (Trần Đăng Khoa) KỂ CHO BÉ NGHE Hay nói ầm ĩ Là con vịt bầu Hay hỏi đâu đâu Là con chó vện Hay chăng dây điện Là con nhện con Ăn nó quay tròn Là cối xay lúa Mồm thở ra gió Là cái quạt hòm Không thèm cỏ non Là con trâu sắt Rồng phun nước bạc Là chiếc máy bơm Dùng miệng nấu cơm Là cua, là cáy... (Trần Đăng Khoa) Nếu nhắm mắt trong vườn lộng gió Sẽ được nghe nhiều tiếng chim hay Tiếng lích chích chim sâu trong lá Con chìa vôi vừa hót vừa bay Nếu nhắm mắt nghe bà kể chuyện Sẽ được nhìn thấy các bà Tiên Thấy chú bé đi hài bảy dặm Quả Thị thơm, cô Tấm rất hiền Nếu nhắm mắt nghĩ về cha mẹ Đã nuôi em khôn lớn từng ngày Tay bồng bế sớm khuya vất vả Mắt nhắm rồi lại mở ra ngay Hôm nay trời nắng chang chang Mèo con đi học chẳng mang cái gì Chỉ mang 1 cái bút chì Và mang 1 mẩu bánh mì con con . Phan thị vàng Anh . THI NGHÉ Nghé hôm nay đi thi Cũng dậy từ gà gáy Người dắt trâu mẹ đi Nghé vừa đi vừa nhảy Thi nghé gầy nghé béo Toàn hợp tác xã nhà Nghé xem chừng cũng hiểu Chạy tung tăng tung ta Vui sao đàn nghé con Miệng chúng cười mủm mỉm Mắt chúng ngơ ngác tròn Nhìn tay người giơ đếm Cả một đàn nghé béo Con nào hơn con nào Chờ lâu nghé khó chịu Chạy vụt lên đồi cao. CHUYỆN Ở LỚP - Mẹ có biết ở lớp Bạn Hoa không thuộc bài Sáng nay cô giáo gọi Đứng dậy đỏ bừng tai... - Mẹ có biết ở lớp Bạn Hùng cứ trêu con Bạn Mai tay đầy mực Còn bôi bẩn ra bàn... Vuốt tóc con mẹ bảo: - Mẹ chẳng nhớ nổi đâu Nói mẹ nghe ở lớp Con đã ngoan thế nào (Tô Hà) LŨY TRE Mỗi sớm mai thức dậy Lũy tre xanh rì rào Ngọn tre cong gọng vó Kéo mặt trời lên cao Những trưa đồng đầy nắng Trâu nằm nhai bóng râm Tre bần thần nhớ gió Chợt về đầy tiếng chim (Nguyễn Công Dương) GỬI LỜI CHÀO LỚP MỘT Lớp Một ơi! Lớp Một! Đón em vào năm trước Nay giờ phút chia tay Gửi lời chào tiến bước! Chào bảng đen cửa sổ Chào chỗ ngồi thân quen Tất cả! Chào ở lại Đón các bạn nhỏ lên Chào cô giáo kính mến Cố sẽ xa chúng em... Làm theo lời cô dạy Cô sẽ luôn ở bên. Lớp Một ơi! Lớp Một! Đón em vào năm trước Nay giờ phút chia tay Gửi lời chào tiến bước! (Hữu Tưởng) AI DẬY SỚM Ai dậy sớm Bước ra vườn Hoa ngát hương Đang chờ đón Ai dậy sớm Đi ra đồng Cả vừng đông Đang chờ đón Ai dậy sớm Chạy lên đồi Cả đất trời Đang chờ đón (Võ Quảng) CÁI TRỐNG TRƯỜNG EM Cái trống trường em Mùa hè cũng nghỉ Suốt ba tháng liền Trống nằm ngẫm nghĩ Buồn không hả trống? Trong những ngày hè Bọn mình đi vắng Chỉ còn tiếng ve... Cái trống lặng yên nghiêng đầu trên giá Chắc thấy chúng em nó mừng vui quá Kìa trống đang gọi thùng thùng thùng thùng... Vào năm học mới Rộn vang tưng bừng MẸ ƠI CÔ DẠY Mẹ, mẹ ơi cô dạy Phải giữ sạch đôi tay Bàn tay mà dây bẩn Sách áo cũng bẩn ngay. Mẹ, mẹ ơi cô dạy Cãi nhau là không vui Cái miệng nó xinh thế Chỉ nói điều hay thôi. CÁI BÁT XINH XINH Cái bát xinh xinh Mẹ cha công tác Nhà máy Bát Tràng Mang về cho bé Cái bát xinh xinh Từ vùng đất sét Qua bàn tay cha Qua bàn tay mẹ Thành cái bát xinh Nâng niu bé giữ Mỗi bữa hàng ngày Công cha công mẹ Bé cầm trên tay HỒ SEN Hoa sen đã nở Rực rỡ đầy hồ Thoang thoảng gió đưa Mùi hương thơm ngát Lá sen xanh mát Đọng hạt sương mai Gió ru êm đềm Sương long lanh chảy BÉ ĂN QUẢ Bé ăn quả Bé ăn nhiều vào Người khỏe mạnh ra Bé ăn quả na Càng thêm rắn chắc Bé ăn quả đào Sạch răng sạch lưỡi Bé ăn quả bưởi Nhiều sinh tố C Bé ăn quả lê Càng thêm man mát Bé ăn nhiều quả Bé ăn nhiều vào Khỏe mạnh hồng hào Chăm ngoan học giỏi SAO KHÔNG VỀ VÀNG ƠI! Tao đi học về nhà Là mày chạy xồ ra Đầu tiên mày rối rít Cái đuôi mừng ngoáy tít. Rồi mày lắc cái đầu Khịt khịt mũi, rung râu Rồi mày rún chân sau Chân trước chồm, mày bắt Bắt tay tao rất chặt Thế là mày tất bật Đưa vội tao vào nhà Dù tao đi đâu xa Cũng nhớ mày lắm đấy Hôm nay tao bỗng thấy Cái cổng rộng thế này Vì không thấy bóng mày Nằm chờ tao trước cửa Không nghe tiếng mày sủa Như những buổi trưa nào Không thấy mày đón tao Cái đuôi vàng ngoáy tít Cái mũi đen khịt khịt Mày không bắt tay tao Tay tao buồn làm sao! Sao không về hả chó Nghe bom thằng Mỹ nổ Mày bỏ chạy đi đâu? Tao chờ mày đã lâu Cơm phần mày để cửa Sao không về hả chó Tao nhớ mày lắm đó Vàng ơi là Vàng ơi! (Trần Đăng Khoa) Bài này là em thích nhất. Hồi nhỏ bị mất con chó đọc bài này là cứ muốn khóc. Bây giờ thì tuần nào cũng phải có Vitamin GO GO NẶN ĐỒ CHƠI Bên thềm gió mát Bé nặn đồ chơi Mèo nằm vẫy đuôi Tròn xoe đôi mắt Đây là quả thị Đây là quả na Quả này cho bà Quả này cho chị Quả này cho anh Còn đây thằng chuột Tặng riêng chú mèo Mèo ta thích chí Vểnh râu meo meo. (Trần Đăng Khoa) THƯƠNG ÔNG Ông bị đau chân Nó sưng , nó tấy Đi phải chống gậy Khập khiễng, khập khà Bước lên thềm nhà Nhấc chân quá khó Thấy ông nhăn nhó Việt chơi ngoài sân Nhanh chân lại gần Ông vịn vai cháu Cháu đỡ ông lên Ông bước lên thềm Trong lòng vui sướng Quẳng gậy cúi xuống Quên cả đớn đau Ôm cháu xoa đầu "Hoan hô thằng bé Bé thế mà khỏe Vì nó thương ông TRƯỜNG EM Trường em mái ngói đỏ hồng Mọc lên tươi thắm giữa đồng lúa xanh Gió về đồng lúa reo quanh Vẫy chào những bước chân nhanh tới trường. CÂY BÚT CHÌ Trên bàn em Vôva Có cây chì nho nhỏ Vôva rất yêu nó Vì nó giúp Vôva Vẽ chim, ngỗng, lá hoa Và những gì em thích Vô va nổi tiếng ghê>>>>> CÂY DỪA Cây dừa xanh tỏa nhiều tàu Dang tay đón gió gật đầu gọi trăng Thân dừa bạc phếch tháng năm Quả dừa đàn lợn con nằm trên cao Đêm hè hoa nở cùng sao Tàu dừa - chiếc lược chải vào mây xanh Ai mang nước ngọt nước lành Ai đeo bao hũ rượu quanh cổ dừa Tiếng dừa làm dịu nắng trưa Gọi đàn gió đến cùng dừa múa reo Trời trong đầy tiếng rì rào Đàn cò đánh nhịp bay vào bay ra Đứng canh trời đất bao la Mà dừa đủng đỉnh như là đứng chơi MẸ VÀ CÔ Buổi sáng bé chào mẹ Chạy đến ôm cổ cô Buổi chiều bé chào cô, Rồi sà vào lòng mẹ Mặt trời mọc rồi lặn Trên đôi chân lon ton Hai chân trời của con Là mẹ và cô giáo. (Trần Quốc Toản) QUYỂN VỞ CỦA EM Quyển vở này mở ra Bao nhiêu trang giấy trắng Từng dòng kẻ ngay ngắn Như chúng em xếp hàng Lật từng trang, từng trang Giấy trắng sờ mát rượi Thơm tho mùi giấy mới Nắn nót bàn tay xinh Ơi quyển vở mới tinh Em viết cho sạch đẹp Chữ đẹp là tính nết Của những người trò ngoan. QUÀ CỦA BỐ Bố em là bộ đội Ở tận vùng đảo xa Chưa lần nào về phép Mà luôn luôn có quà. Bố gửi nghìn cái nhớ Gửi cả nghìn cái thương Bố gửi nghìn lời chúc Gửi cả nghìn cái hôn Bố cho quà nhiều thế Vì biết em rất ngoan Vì em luôn giúp bố Tay súng luôn vững vàng. NHÀ EM Em yêu nhà em Hàng xoan trước ngõ Hoa xao xuyến nở Như mây từng chùm Em yêu tiếng chim Đầu hồi lảnh lót Mái vàng thơm phức Rạ đầy sân phơi Em yêu ngôi nhà Gỗ tre mộc mạc Như yêu đất nước Bốn mùa chim ca (Tô Hà) ĐÁM MA BÁC GIUN Bác giun đào đất suốt ngày Trưa nay chết dưới bóng cây sau nhà Họ hàng nhà kiến kéo ra Kiến con đi trước, kiến già theo sau Cầm hương kiến Đất bạc đầu Khóc than kiến Cánh khoác màu áo tang Kiến Lửa đốt đuốc đỏ làng Kiến Kim chống gậy, kiến Càng nặng vai Đám ma đưa đến là dài Qua những vườn chuối, vườn khoai, vườn cà Kiến Đen uống rượu la đà Bao nhiêu kiến Gió bay ra chia phần... LỜI CHÀO “Đi về con chào mẹ Ra vườn cháu chào bà Ông làm việc trên gác Cháu lên: Chào ông ạ! Lời chào thân thương quá Làm mát ruột cả nhà Đẹp hơn mọi bông hoa Cháu kính yêu trao tặng Chỉ những người đi vắng Cháu không được tặng “chào” LÀM ANH Làm anh khó đấy Phải đâu chuyện đùa Với em gái bé Phải người lớn cơ Khi em bé khóc Anh phải dỗ dành Nếu em bé ngã Anh nâng dịu dàng Mẹ cho quà bánh Chia em phần hơn Có đồ chơi đẹp Cũng nhường em luôn Làm anh thật khó Nhưng mà thật vui Ai yêu em bé Thì làm được thôi. Bút chì xanh đỏ Em gọt hai đầu Em thử hai màu Xanh tươi, đỏ thắm Em vẽ làng xóm Tre xanh lúa xanh Sông máng lượn quanh Một dòng xanh mát Trời mây bát ngát Xanh ngắt mùa thu Xanh màu ước mơ Em quay đầu đỏ Vẽ nhà em ở Mái ngói đỏ tươi Trường học trên đồi Em tô đỏ thắm Cây gạo đầu xóm Hoa nở chói ngời A! Nắng lên rồi Mặt trời đỏ chót Lá cờ Tổ quốc Bay giữa trời xanh Chị ơi bức tranh Quê ta đẹp quá! MẸ VẮNG NHÀ NGÀY BÃO Mấy ngày mẹ về quê Là mấy ngày bão nổi Con đường mẹ đi về Cơn mưa dài chặn lối. Hai chiếc giường ướt một Ba bố con nằm chung Vẫn thấy trống phía trong Nằm ấm mà thao thức. Nghĩ giờ này ở quê Mẹ cũng không ngủ đuợc Thương bố con vụng về Củi mùn thì lại ướt. Nhưng chị vẫn hái lá Cho thỏ mẹ, thỏ con Em thì chăm đàn ngan Sáng lại chiều no bữa Bố đội nón đi chợ Mua cá về nấu chua... Thế rồi cơn bão qua Bầu trời xanh trở lại. Mẹ về như nắng mới Sáng ấm cả gian nhà VƯỜN EM Vườn em có một luống khoai Có hàng chuối mật với hai luống cà Em trồng thêm một cây na Lá xanh vẫy gọi như là gọi chim… Những đêm lấp ló trăng lên Vườn em dậy tiếng dịu hiền gần xa Em nhìn vẫn thấy cây na Lá xanh vẫy gọi như là gọi trăng... (TĐK) KHI MẸ VẮNG NHÀ (Kính tặng mẹ em) Khi mẹ vắng nhà, em luộc khoai Khi mẹ vắng nhà, em cùng chị giã gạo Khi mẹ vắng nhà, em thổi cơm Khi mẹ vắng nhà, em nhổ cỏ vườn Khi mẹ vắng nhà, em quét sân và quét cổng Sớm mẹ về, thấy khoai đã chín Buổi mẹ về, gạo đã trắng tinh Trưa mẹ về, cơm dẻo và ngon Chiều mẹ về, cỏ đã quang vườn Tối mẹ về, cổng nhà sạch sẽ Mẹ bảo em: Dạo này ngoan thế! - Không mẹ ơi! Con chửa ngoan đâu Áo mẹ mưa bạc màu Đầu mẹ nắng cháy tóc Mẹ ngày đêm khó nhọc Con chưa ngoan, chưa ngoan! Mười quả trứng tròn Mẹ gà ấp ủ Mười chú gà con Hôm nay ra đủ Lòng trắng, lòng đỏ Thành mỏ, thành chân Cái mỏ tí hon Đôi chân bé xíu Lông vàng mát dịu, Mắt đen sáng ngời Ơi chú gà ơi, Ta yêu chú lắm, Trong vòng tay ấm Chú đứng chú kêu Mẹ gà "tục, tục" Chú ngoái nhìn theo... Ta thả chú ra, Chạy ăn cùng mẹ Chạy biến cả chân, Chạy sao nhanh thế! Là gà của bé, Các chú đừng quên Ăn khỏe, lớn khỏe Đẻ rõ nhiều thêm! ẢNH BÁC Nhà em treo ảnh Bác Hồ Bên trên là một lá cờ đỏ tươi Ngày ngày Bác mỉm miệng cười Bác nhìn chúng cháu vui chơi trong nhà Ngoài sân có mấy con gà Ngoài vườn có mấy quả na chín rồi Em nghe như Bác dạy lời Cháu ơi đừng có chơi bời đâu xa Trồng rau, quét bếp, đuổi gà Thấy tàu bay Mỹ nhớ ra hầm ngồi. Bác lo bao việc trên đời Ngày ngày Bác vẫn mỉm cười với em... HẠT GẠO LÀNG TA Hạt gạo làng ta. Có vị phù sa, Của sông Kinh Thầy. Có hương sen thơm, Trong hồ nước đầy. Có lời Mẹ hát, Ngọt ngào hôm nay. Hạt gạo làng ta. Có bão tháng bảy, Có mưa tháng ba. Hạt mồ hôi sa, Những trưa tháng sáu. Nước như ai nấu, Chết cả cá cờ. Cua ngoi lên bờ, Mẹ em xuống cấy. Hạt gạo làng ta. Những năm bom Mĩ, Trút trên mái nhà. Những năm khẩu súng, Theo người đi xa. Những năm băng đạn, Vàng hơn lúa đồng. Bát cơm mùa gặt, Thơm hào giao thông. Hạt gạo làng ta. Chở ra tiền tuyến, Chở về phương xa. Em vui em hát, Hạt vàng làng ta. Em vui em hát, Hạt vàng làng ta... Lặng rồi cả tiếng con ve Con ve đã mệt vì hè nắng oi Nhà em vẫn tiếng ạ ời Kẽo cà kẽo kẹt mẹ ngồi mẹ ru Lời ru có gió mùa thu Bàn tay mẹ quạt mẹ đưa gió về Những ngôi sao thức ngoài kia Chẳng bằng mẹ đã thức vì chúng con Đêm nay con ngủ giấc tròn Mẹ là ngọn gió của con suốt đời. CHÚ BÒ TÌM BẠN Mặt trời rúc bụi tre Buổi chiều về nghe mát Bò ra sông uống nước Thấy bóng mình ngỡ ai Bò chào: kìa anh bạn Lại gặp anh ở đây Nước đang nằm nhìn mây Nghe bò cười toét miệng Bóng bò chợt tan biến Bò tưởng bạn đi đâu Cứ ngoái trước nhìn sau Ậm ò tìm gọi mãi QUẠT CHO BÀ NGỦ Ơi chích chòe ơi Chim đừng hót nữa Bà em ốm rồi Lặng cho bà ngủ Bàn tay bé nhỏ Vẫy quạt thật đều Ngấn nắng thiu thiu Đậu trên tường trắng Căn nhà đã vắng Cốc chén lặng im Đôi mắt lim dim Ngủ ngon bà nhé Hoa xoan, hoa khế Chín lặng trong vườn Ba nghe tay cháu Quạt đầy hương thơm CHIẾC XE LU Tớ là chiếc xe lu Người tớ to lù lù Con đường nào mới đắp Tớ là thẳng tăm tắp Con đường nào dải nhựa Tớ là phẳng như lụa Trời nóng như lửa thiêu Tớ vẫn lăn đều đều Trời lạnh như ướp đá Tớ càng lăn vội vã Mau chóng xong đường này Cho các bạn trồng cây Xe cộ bon bon chạy Rồi tớ lại ra đi Tớ là chiếc xe lu Người tớ to lù lù Tạm ngang đây đã, mạng chập chờn quá không dám post quá dài. HÃY LÀM NGƯỜI VĂN MINH, THẤY HAY LÀ THANKS.
Tiếp theo ĐÀN KIẾN NÓ ĐI Một đàn kiến nhỏ Chạy ngược chạy xuôi Chẳng ra hàng một Chẳng thành hàng đôi Đang chạy bên này Lại sang bên nọ Cắm cổ cắm đầu Kìa trông xấu quá Chúng em vào lớp Sánh bước hai hàng Chẳng như kiến nọ Rối tinh cả đàn Em cầm tờ lịch cũ Ngày hôm qua đâu rồi Ra ngoài sân hỏi bố Xoa đầu em bố cười Ngày hôm qua ở lại Trong hạt lúa mẹ trồng Cánh đồng chờ gặt hái Chín vàng màu ước mong Ngày hôm qua ở lại Trên cành hoa trong vườn Nụ hồng lớn thêm mãi Đợi đến ngày tỏa hương Ngày hôm qua ở lại Trong vở hồng của con Con học hành chăm chỉ Là ngày qua vẫn còn TRUYỆN CỔ TÍCH LOÀI NGƯỜI ( Xuân Quỳnh) Trời sinh ra trước nhất Chỉ toàn là trẻ con Trên trái đất trụi trần Không dáng cây ngọn cỏ Mặt trời cũng chưa có Chỉ toàn là bóng đêm Không khí chỉ màu đen Chưa có màu sắc khác Mắt trẻ con sáng lắm Nhưng chưa thấy gì đâu ! Mặt trời mới nhô cao Cho trẻ con nhìn rõ Màu xanh bắt đầu cỏ Màu xanh bắt đầu cây Cây cao bằng gang tay Lá cỏ bằng sợi tóc Cái hoa bằng cái cúc Màu đỏ làm ra hoa Chim bấy giờ sinh ra Cho trẻ nghe tiếng hót Tiếng hót trong bằng nước Tiếng hót cao bằng mây Những làn gió thơ ngây Truyền âm thanh đi khắp Muốn trẻ con được tắm Sông bắt đầu làm sông Sông cần đến mênh mông Biển có từ thuở đó Biển thì cho ý nghĩ Biển sinh cá sinh tôm Biển sinh những cánh buồm Cho trẻ con đi khắp Đám mây cho bóng rợp Trời nắng mây theo che Khi trẻ con tập đi Đường có từ ngày đó Nhưng còn cần cho trẻ Tình yêu và lời ru Cho nên mẹ sinh ra Để bế bồng chăm sóc Mẹ mang về tiếng hát Từ cái bống cái bang Từ cái hoa rất thơm Từ cánh cò rất trắng Từ vị gừng rất đắng Từ vết lấm chưa khô Từ đầu nguồn cơn mưa Từ bãi sông cát vắng... Biết trẻ con khao khát Chuyện ngày xưa, ngày sau Không hiểu là từ đâu Mà bà về ở đó Kể cho bao chuyện cổ : Chuyện con cóc, nàng tiên Chuyện cô Tấm ở hiền Thằng Lý Thông ở ác... Mái tóc bà thì bạc Con mắt bà thì vui Bà kể đến suốt đời Cũng không sao hết chuyện Muốn cho trẻ hiểu biết Thế là bố sinh ra Bố bảo cho biết ngoan Bố dạy cho biết nghĩ Rộng lắm là mặt bể Dài là con đường đi Núi thì xanh và xa Hình tròn là trái đất... Chữ bắt đầu có trước Rồi có ghế có bàn Rồi có lớp có trường Và sinh ra thầy giáo ... Cái bảng bằng cái chiếu Cục phấn từ đá ra Thầy viết chữ thật to: "Chuyện loài người" trước nhất. Hổ xám rừng xanh Nổi danh độc ác Lại hay khoác loác Khoe giỏi cậy tài Nó thách các loài Nhảy qua suối được Ai mà thắng cuộc Ăn thịt kẻ thua Có chú cóc xù Đàng hoàng nhận cuộc Chấp thêm một bước Cho hổ đứng trên Hổ mắng đồ hèn Lại còn làm bộ Cóc rằng hãy thử Thôi chớ lắm lời Cóc đếm một hai Hổ cong đuôi nhẩy Sang bờ quay lại Chẳng thấy cóc đâu Nhìn trước nhìn sau Bỗng nghe cóc gọi Ra đây ta đợi Ta sang lâu rồi Ta lại vừa xơi Một anh hổ đấy Hổ ta trông thấy Miệng cóc dính lông Hết sức hãi hùng Quay đầu chạy mất Thì ra con cóc Khôn quá đi thôi Nó đã ngậm đuôi Con hổ khờ dại Hổ cong đuôi nhảy Nên hất cóc sang Vì hổ khinh thường Nên mù không thấy CON ĐẠI BÀNG CỦA TÔI Con đại bàng của tôi Đôi mắt tròn mở sáng Bướng bỉnh và thông minh Cái miệng nhỏ xinh xinh Hỏi nhiều điều thú vị Ngây ngô mà phi lý Ai nghe cũng nực cười Ai sinh ra ông trời Tại sao hòn đá cứng Tại sao gà đẻ trứng Mà mẹ thì đẻ em? Ngủ thì thích nằm riêng Hay nằm ngoài cho mát Ăn thì đòi ăn bát Có vẽ con chuồn chuồn Thấy ô tô ven đường Liền trèo ngay lên ghế Ngồi rất có tư thế Như một chú phi công Sao mà tôi yêu thế Con đại bàng của tôi. THẮC MẮC CỦA BÉ Chỉ biết đi biết chạy Sao gọi là con bò? Thổi kèn ò ó o Gà kèn hay gà trống? Chuyên bò ngang rất thẳng Sao gọi là con cua Không đòi kém hơn thua Sao gọi là con kén .... Không có 1 điều ước Sao gọi là cây mơ Chưa làm toán bao giờ Sao gọi là cây bí? GỌI BẠN Từ xa xưa thủa nào Trong rừng xanh sâu thẳm Đôi bạn sống bên nhau Bê vàng và dê trắng Một năm trời hạn hán Suối cạn cỏ héo khô Lấy gì nuôi đôi bạn Chờ mưa đến bao giờ Dê trắng đi tìm cỏ Lang thang quên đường về Bê vàng thương bạn lắm Chạy khắp nẻo tìm dê Đến bây giờ Dê trắng Vẫn gọi hoài "be be" CON CÁO VÀ TỔ ONG Tổ ong lủng lẳng trên cành, Trong đầy mật nhộng, ngon lành lắm thay! Cáo già nhè nhẹ lên cây, Định rằng lấy được ăn ngay cho giòn. Ong thấy cáo muốn cướp con, Kéo nhau xúm lại vây tròn cáo ta. Châm đầu, châm mắt cáo già, Cáo già đau quá phải sa xuống rồi. BÉ VÀ ÔNG MẶT TRỜI Ông mắt trời óng ánh Tỏa nắng hai mẹ con Bóng con và bóng mẹ Dắt nhau đi trên đường Ông nhíu mắt nhìn em Em nhíu mắt nhìn ông Ông ở trên cao nhé Cháu ở dưới này thôi Hai ông cháu cùng cười Mẹ cười đi bên cạnh. NHỮNG CÁNH BUỒM Hoàng Trung Thông 1963 Hai cha con bước đi trên cát Ánh mặt trời rực rỡ biển xanh Bóng cha dài lênh khênh Bóng con tròn chắc nịch Sau trận mưa đêm rả rích Cát càng mịn biển càng trong Cha dắt con đi dưới ánh mai hồng Nghe con bước lòng vui phơi phới Con bỗng lắc tay cha khẽ hỏi: "Cha ơi sao xa kia chỉ thấy nước, thấy trời Không thấy nhà, không thấy cây Không thấy người ở đó? " Cha mỉm cười xoa đầu con nhỏ "Theo cánh buồm đi mãi đến nơi xa Sẽ có cây có cửa có nhà Vẫn là đất nước của ta Những nơi đó cha chưa hề đi đến" Cha lại dắt con đi trên cát mịn Ánh nắng chảy đầy vai Cha trầm ngâm nhìn mãi cuối chân trời Con lại trỏ cánh buồm xa hỏi khẽ: "Cha mượn cho con cánh buồm trắng nhé Để con đi...." Lời của con hay tiếng sóng thầm thì Hay tiếng của lòng cha từ một thời xa thẳm? Lần đầu tiên trước biển khơi vô tận Cha gặp lại mình trong ước mơ con. Quýt nhà ai chín đỏ cây Hỡi em đi học, hây hây má hồng Trường em mấy tổ trong thôn Ríu ra ríu rít, chim non đầu mùa CHÚ BÒ TÌM BẠN Mặt trời núp bụi tre Buổi chiều về nghe mát Bò ra sông uống nước Thấy bóng mình ngỡ ai Bò chào: kìa anh bạn Lại gặp anh ở đây! Nước đang nằm nhìn mây Nghe bò, cười toét miệng Bóng bò chợt tan biến Bò tưởng bạn đi đâu Cứ ngoái trước nhìn sau Ậm ò tìm gọi mãi Bí ngô là cô đậu nành Đậu nành là anh dưa chuột Dưa chuột chú ruột dưa gang Dưa gang cùng làng dưa hấu Dưa hấu là cậu bí ngô Tiếng con chim ri Gọi dì gọi cậu Tiếng con sáo sậu Gọi cậu gọi cô Tiếng con cồ cồ Gọi cô gọi chú Tiếng con tu hú Gọi chú gọi dì Mau mau thức dậy Mà đi ra đồng TRE VIỆT NAM Thơ: Nguyễn Duy Tre xanh, xanh tự bao giờ Truyện ngày xưa đã có bờ tre xanh Thân gầy guộc, lá mong manh Mà sao nên lũy nên thành tre ơi Ở đâu tre cũng xanh tươi Cho dù đất sỏi đất vôi bạc màu Có gì đâu, có gì đâu Mỡ màng ít, chắt dồn lâu hóa nhiều Rễ siêng không ngại đất nghèo Tre bao nhiêu rễ bấy nhiêu cần cù Vươn mình trong gió tre đu Cây kham khổ vẫn hát ru lá cành Yêu nhiều nắng nỏ trời xanh Tre xanh đâu chịu khuất mình bóng râm Bão bùng thân bọc lấy thân Tay ôm tay níu tre gần nhau thêm Thương nhau tre chẳng ở riêng Lũy thành từ đó mà nên hỡi người Chẳng may thân gãy cành rơi Vẫn nguyên cái gốc truyền đời cho măng Nòi tre đâu chịu mọc cong Chưa lên đã nhọn như chông lạ thường Lưng trần phơi nắng phơi sương Có manh áo cộc tre nhường cho con Măng non là búp măng non Đã mang dáng thẳng thân tròn của tre Năm qua đi, tháng qua đi Tre già măng mọc có gì lạ đâu Mai sau mai sau lại mai sau Tre xanh mãi xanh màu tre xanh. MƯỜI QUẢ TRỨNG TRÒN Mười quả trứng tròn Mẹ gà ấp ủ Hôm nay ra đủ Mười chú gà con Lòng trắng lòng đỏ Thành mỏ thành chân Cái mỏ tí hon Cái chân bé xíu Lông vàng mát dịu Mắt đen sáng ngời Ơi chú gà ơi Ta yêu chú lắm Mẹ giang đôi cánh Con biến vào trong Mẹ ngẩng đầu trông Bọn diều bọn quạ Bây giờ thong thả Mẹ đi lên đầu Đàn con bé tí Líu ríu chạy sau Con mẹ đẹp sao Những hòn tơ nhỏ Chạy như lăn tròn Trên sân trên cỏ Vườn trưa gió mát Bướm bay rập rờn Quanh đôi chân mẹ Một rừng chân con. BÀN TAY CÔ GIÁO Bàn tay cô giáo Tết tóc cho em Về nhà mẹ khen Tay cô đến khéo. Bàn tay cô giáo Vá áo cho em Như tay chị cả Như tay mẹ hiền. Cô cầm tay em Nắn từng nét chữ Em viết đẹp thêm Thẳng đều trang vở. Cốc cốc cốc Ai gọi đó Tôi là Thỏ Nếu là Thỏ Cho xem tai Cốc cốc cốc Ai gọi đó Tôi là Nai Nếu là Nai Cho xem gạc Cốc cốc cốc Ai gọi đó Tôi là Gió Nếu là Gió Xin mời vào Kiễng chân cao Vào cửa giữa Cùng soạn sửa Đón trăng lên Quạt mát thêm Hơi biển cả Theo hoa lá Đẩy buồm thuyền Đi khắp miền Làm việc tốt.... Quyển vở này mở ra bao nhiêu trang giấy trắng từng dòng kẻ ngay ngắn như chúng em xếp hàng lật từng trang từng trang giấy trắng sờ mát rượi thơm tho mùi giấy mới ấm áp bàn tay xinh ơi quyển vở trắng tinh em viết cho sạch đẹp chữ đẹp là nết tốt của những người trò ngoan. CHƠI TAM CÚCBố vào lò gạch Mẹ ra đồng cày Anh đi công tác Chị săn máy bay Cả nhà vắng hết Chỉ còn bé Giang Bé đánh tam cúc Với con mèo khoang Nắng hồng chín rực Bỗng nhiên bay vào Rung râu chớp mắt Vểnh râu "ngoao! ngoao!" Đây là tướng ông Chân đi hài đỏ Đây là tướng bà Tóc hiu hiu gió Đây là con ngựa Chân có bụi đường Và đây quân sĩ Thuộc làu văn chương... - Quân này mày được Quân này tao chui! Mèo ta phổng mũi "ngoao! ngoao!" một hồi - Quân này mày chui Quân này tao được Mèo bỗng dỏng tai Mắt xanh như nước - À... thôi mày được! Bé Giang dỗ dành Mèo thè lưỡi đỏ Liếm vào răng nanh Nắng dừng trước cửa Lúc nào không hay Đã nghe khói bếp Nhà ai thơm bay. Mặt trời gác núi Bóng tối lan dần Anh đóm chuyên cần Lên đèn đi gác Theo làn gió mát Anh đi rất êm Đi suốt 1 đêm Lo cho người ngủ Bờ tre rèm rủ Êm giấc cò con Một chú chim non Trên cây ngủ ngáy Ao không động đậy Lau lách ngủ yên Một chú chim khuyên Nằm mê ú ớ Tiếng chị cò bợ Ru hỡi ru hời Hỡi bé tôi ơi Ngủ ngon yên giấc Ngoài kia chú vạc Lặng lẽ mò tôm Bên cạnh sao hôm Long lanh đáy nước Từng bước từng bước Vung ngọn đèn lồng Anh đóm quay vòng Như sao bừng nở Như sao rực rỡ Rụng dọc bờ xoan Rụng dọc vườn cam Vườn cau vườn chuối Gà đâu túi bụi Gáy sáng đằng đông Tắt ngọn đèn lồng Đóm lui về nghỉ NHỮNG CHÚ GÀ CÔNG NGHIỆP Những chú gà công nghiệp Thật khác chú gà nhà Được ấp trong lồng điện Tự mổ vỏ mà ra. Người đầu tiên chú thấy Áo choàng trắng thướt tha Chắc là mẹ mình đấy Mẹ đẹp như thiên nga. Gà mà chẳng ở chuồng Cả dãy nhà rộng đẹp Chú nào cũng vàng ươm Hát suốt ngày liếp nhiếp.... CHÙM HOA DẺ Bờ cây chen chúc lá Chùm dẻ treo nơi nào? Gió về đưa hương lạ Cứ thơm hoài xôn xao... Bạn trai vin cành hái Bạn gái lượm đầy tay Bạn trai túi áo đầy Bạn gái cài sau nón. Chùm này hoa vàng rộm Rủ nhau dành tặng cô Lớp học chưa đến giờ Đã thơm bàn cô giáo. HÒN ĐÁ Hòn đá to Hòn đá nặng Một người nhấc Nhấc không đặng Hòn đá nặng Hòn đá to Nhiều người nhấc Nhấc không lo Nếu đồng sức Nếu đồng lòng Việc gì khó Cũng thành công. BẾP LỬA Một bếp lửa chờn vờn sương sớm, Một bếp lửa ấp iu nồng đượm, Cháu thương bà biết mấy nắng mưa. Lên bốn tuổi cháu đã quen mùi khói, Năm ấy là năm đói mòn đói mỏi, Bố đi đánh xe khô rạc ngựa gầy. Chỉ nhớ khói hun nhèm mắt cháu, Nghĩ lại đến giờ sống mũi còn cay. Tám năm ròng cháu cùng bà nhóm lửa, Tu hú kêu trên những cánh đồng xa. Khi tu hú kêu bà còn nhớ không bà ? Bà hay kể chuyện những ngày ở Huế, Tiếng tu hú sao mà tha thiết thế. Mẹ cùng cha bận công tác không về, Cháu ở cùng bà, bà bảo cháu nghe, Bà dạy cháu làm, bà chăm cháu học, Nhóm bếp lửa nghĩ thương bà khó nhọc. Tu hú ơi chẳng đến ở cùng bà, Kêu chi hoài trên những cánh đồng xa ? Năm giặc đốt làng cháy tàn cháy rụi, Hàng xóm bốn bên trở về lầm lụi, Đỡ đần bà dựng lại túp lều tranh. Vẫn vững lòng, bà dặc cháu đinh ninh: "Bố ở chiến khu bố còn việc bố, Mày có viết thư chớ kể này kể nọ, Cứ bảo nhà vẫn được bình yên". Rồi sớm rồi chiều lại bếp lửa bà nhen! Một bếp lửa lòng bà luôn ủ sẵn, Một bếp lửa chứa niềm tin dai dẳng, Lận đận đời bà biết mấy nắng mưa! Mấy chục năm rồi, đến tận bây giờ, Bà vẫn giữ thói quen dậy sớm, Nhóm bếp lửa ấp iu nồng đượm, Nhóm niềm yêu thương khoai sắn ngọt bùi, Nhóm nồi xôi gạo mới sẻ chung vui, Nhóm dậy cả những tâm tình tuổi nhỏ. Ôi kỳ lạ và thiêng liêng - bếp lửa! Giờ cháu đã đi xa, có ngọn khói trăm tàu, Có lửa trăm nhà, niềm vui trăm ngả, Nhưng vẫn chẳng lúc nào quên nhắc nhở: - Sớm mai này bà nhóm bếp lên chưa ? TIẾNG ĐÀN BALALAICA TRÊN SÔNG ĐÀ Trên sông Đà Một đêm trăng chơi vơi Tôi đã nghe tiếng Balalaica Một cô gái Nga mái tóc màu hạt dẻ Ngón tay đan trên những sợi dây đàn... Lúc ấy.. Cả công trường say ngủ cạnh dòng sông Những tháp nhô khoan lên trời mà ngẫm nghĩ Những xe ủi xe ben sóng vai nhau nằm nghỉ Chỉ còn tiếng đàn ngân nga Với một dòng trăng lấp lánh sông Đà. Ngày mai... Chiếc đập lớn, nối liền hai khối núi Biển sẽ nằm bỡ ngỡ giữa cao nguyên Sông Đà chia ánh sáng đi muôn ngả Từ công trình thủy điện lớn đầu tiên...(Quang Huy) MÙA CAM Mía ngọt dần lên ngọn Gió heo may chớm sang, Trái hồng vừa trắng cát Vườn cam đã chín vàng... Cam Xã Đoài mọng nước Giọt vàng như mật ong, Bổ cam ngoài cửa trước Hương bay vào nhà trong.. TUỔI MƯỜI HAI Tuổi mười hai đuổi bướm bắt chim Em ở đây bên bác Lê-nin Người làm việc cần em canh gác. Cha em đâu? Cha làm súng và đi liên lạc Còn mẹ em? Mẹ cùng anh nướng bánh, đưa đường Thuyền qua về hôm sớm trong sương... Vui lắm nhé ở đây rất thích Em yêu nhất trên đời I-lích Người với em đi cất vó chiều chiều Và đêm đêm bác cháu ngủ chung lều Em cứ thương Người trở mình thao thức Kéo chăn mỏng đắp cho em ấm ngực Rồi lặng im nghe dậy nước triều xa Người nghĩ suy Cho đến khi rừng bừng sáng tiếng chim ca. Thoảng trong gió mùi hương cỏ dại Câu chuyện cũ hôm nay sống lại Giữa lòng ta tươi đẹp vô cùng Vô-li-a chú bé anh hùng Lều con hỡi nhớ chăng người bạn nhỏ?(Tố Hữu) NGHE THẦY ĐỌC THƠEm nghe thầy đọc bao ngày Tiếng thơ đỏ nắng, xanh cây quanh nhà Mái chèo nghe vọng sông xa Êm êm như tiếng của bà năm xưa Nghe trăng thở động tàu dừa Rào rào nghe chuyển cơn mưa giữa trời Thêm yêu tiếng hát nụ cười Nghe thơ em thấy đất trời đẹp hơn. CHÚ CHUỘT NGỐC NGHẾCH [FONT=Arial, Helvetica, sans-serif]Đêm chuột mẹ ru con Nào ngủ ngoan đừng khóc Mai mẹ cho bánh mỳ Và thêm ba hạt thóc Chú chuột con trả lời Mẹ ru con khó ngủ Mẹ hãy đi ra ngoài Thuê cho con bà vú Rồi chuột mẹ đi tìm Thuê Vịt Bầu làm vú Cô Vịt ơi nhờ cô Ru cho con tôi ngủ Cô Vịt ru: Ngủ đi Đừng thức khuya như thế Mai trời mưa ra vườn Cô tìm cho chú dế Nhưng chú chuột ngốc nghếch Đã đáp lại thế này Giọng của cô khản quá Và cô hát không hay Chuột mẹ lại đi tìm Thuê ễnh ương làm vú Ễnh ương ơi nhờ bà Ru cho con tôi ngủ Ễnh ương ru Ộp ộp Đừng khóc nữa chuột con Mai ra ao bà bắt Cho chú dế rất ngon Nhưng chú chuột ngốc nghếch Đã đáp lại thế này Giọng của bà buồn quá Và bà hát không hay Chuột mẹ lại đi tìm Thuê ngựa ô làm vú Ngựa ô ơi nhờ ông Ru cho con tôi ngủ Hí hí hí ngựa ô Vừa hí vang vừa dỗ Hãy ngủ ngoan chuột con Mai bác cho bó cỏ Nhưng chú chuột ngốc nghếch Đã trả lời thế này Giọng bác nghe sợ quá Và bác hát không hay Chuột mẹ lại đi tìm Thuê Lợn Sề làm vú Lợn Sề ơi xin nhờ Ru cho con tôi ngủ Lợn Sề bắt đầu ru Chú chuột con khó tính Ụt ịt, ụt ịt im Ngủ đi không được tỉnh Và chú chuột ngốc nghếch Đã đáp lại thế này Giọng của cô thô quá Và cô hát không hay Chuột mẹ lại đi tìm Thuê cô Gà làm vú Cô gà ơi nhờ cô Ru cho con tôi ngủ Cục, cục ta cục tác Cô Gà ru rất to Cánh ta đây hãy lại Mà nằm im đừng lo Nhuwng chú chuột ngốc nghếch Đã trả lời thế này Giọng của cô chán quá Và cô hát không hay Chuột mẹ lại đi tìm Thuê Cá Măng làm vú Cá Măng ơi xin nhờ Ru cho con tôi ngủ Cá Măng bắt đầu ru Giương vây và há miệng Ru rất lâu, rất lâu Mà không ai nghe tiếng Chú chuột con ngốc nghếch Đã đáp lại thế này Giọng của cô bé quá Và cô hát không hay Chuột mẹ lại đi tìm Thuê cô Mèo làm vú Cô Mèo ơi nhờ cô Ru cho con tôi ngủ Cô Mèo ru : Meo meo Nào chuột con yêu quý Hãy ngủ ngoan meo meo Nào ngủ ngoan cùng chị Chú chuột con ngốc nghếch Đã đáp lại thế này Giọng của chị êm lắm Và chị hát rất hay Một lúc sau chuột mẹ Chạy lại tìm chuột con Thì than ôi lúc ấy Chú chuột đã không còn.[/FONT] VIỆT NAM ĐẤT NƯỚC TA ƠI Nguyễn Đình Thi Việt Nam đất nước ta ơi Mênh mông biển lúa đâu trời đẹp hơn Cánh cò bay lả rập rờn Mây mờ che đỉnh Trường Sơn sớm chiều Quê hương biết mấy thân yêu Bao nhiêu đời đã chịu nhiều thương đau Mặt người vất vả in sâu Gái trai cũng một áo nâu nhuộm bùn Ðất nghèo nuôi những anh hùng Chìm trong máu lửa lại vùng đứng lên Ðạp quân thù xuống đất đen Súng gươm vứt bỏ lại hiền như xưa. Việt Nam đất nắng chan hòa Hoa thơm quả ngọt bốn mùa trời xanh Mắt đen cô gái long lanh Yêu ai yêu trọn tấm tình thủy chung Ðất trăm nghề của trăm vùng Khách phương xa tới lạ lùng tìm xem Tay người như có phép tiên Trên tre lá cũng dệt nghìn bài thơ Nước bâng khuâng những bến đò Ðêm đêm còn vọng câu hò Trương Chi Ðói nghèo nên phải chia ly Xót xa lòng kẻ rời quê lên đường Ta đi ta nhớ núi rừng Ta đi ta nhớ dòng sông vỗ bờ Nhớ đồng ruộng, nhớ khoai ngô Bát cơm rau muống quả cà giòn tan… TỪ CU BA Tố Hữu Nửa vòng trái đất rẽ tầng mây Anh đến Cuba một sáng ngày Nắng rực trời tơ và biển ngọc Đảo tươi một dải lụa đào bay. Em ạ, Cuba ngọt lịm đường Lúa xanh đồng bãi biếc đồi nương Cam ngon xoài ngọt vàng nông trại Ong lạc đường hoa rộn bốn phương... Anh mải mê nhìn, anh mải nghe Múa reo theo gió những thân kè Tóc xanh xõa bóng hàng chân trắng Có phải tiên nga dự hội hè ? Mừng bạn ngày vui chén rượu đầy Hết buồn chưa hết nhớ chua cay Em ơi, mía ngọt từng khi mặn Máu trộn bùn vun gốc mía này ! Ngày xưa bạn hỡi mới dăm năm Roi vọt trên lưng thịt tím bầm Như mía ngày xưa bao trận cháy Đã bừng như mía lửa hờn căm. Đêm đã qua rồi những buổi mai Anh đi quanh phố dọc đường dài Biển xanh trước mặt, bao la biển Gió lộng triều vui rộn pháo đài Chào cô em gái nữ dân quân Súng vác ngang vai đẹp tuyệt trần Lóng lánh mắt đen nhìn biển biếc Trưa hè đứng gác giữ ngày xuân. Trông em mà tưởng ở quê nhà Cô gái Hòn Gai canh đảo xa Nhớ chị miền Nam lùng đuổi giặc Giữa lau Đồng Tháp, mía Tuy Hòa... Thấp thoàng ngoài khơi những bóng ma Hai con tàu Mỹ ngó dòm ta Ô hay bay vẫn ngu hoài vậy Chẳng thấy Cuba đứng đấy à ? Ở đây với bạn những ngày qua Anh nhớ vô cùng đất nước ta Mai mốt em ơi, rời xứ bạn Anh về e lại nhớ Cuba... NGHE THẦY ĐỌC THƠ Trần Đăng Khoa Em nghe thầy đọc bao ngày Tiếng thơ đỏ nắng, xanh cây quanh nhà Mái chèo nghiêng mặt sông xa Bâng khuâng nghe vọng tiếng bà năm xưa Nghe trăng thở động tàu dừa Rào rào nghe chuyển cơn mưa giữa trời… Đêm nay thầy ở đâu rồi Nhớ thầy, em lại lặng ngồi em nghe… BÁC ƠI Tố Hữu 6-9-1969 *********************** Suốt mấy hôm rày đau tiễn đưa Đời tuôn nước mắt, trời tuôn mưa... Chiều nay con chạy về thǎm Bác Ướt lạnh vườn cau, mấy gốc dừa! Con lại lần theo lối sỏi quen Đến bên thang gác, đứng nhìn lên Chuông ôi chuông nhỏ còn reo nữa? Phòng lặng, rèm buông, tắt ánh đèn! Bác đã đi rồi sao, Bác ơi! Mùa thu đang đẹp, nắng xanh trời Miền Nam đang thắng, mơ ngày hội Rước Bác vào thǎm, thấy Bác cười! Trái bưởi kia vàng ngọt với ai Thơm cho ai nữa, hỡi hoa nhài! Còn đâu bóng Bác đi hôm sớm Quanh mặt hồ in mây trắng bay... Ôi, phải chi lòng được thảnh thơi Nǎm canh bớt nặng nỗi thương đời Bác ơi, tim Bác mênh mông thế Ôm cả non sông, mọi kiếp người. Bác chẳng buồn đâu, Bác chỉ đau Nỗi đau dân nước, nỗi nǎm châu Chỉ lo muôn mối như lòng mẹ Cho hôm nay và cho mai sau... Bác sống như trời đất của ta Yêu từng ngọn lúa, mỗi cành hoa Tự do cho mỗi đời nô lệ Sữa để em thơ, lụa tặng già Bác nhớ miền Nam, nỗi nhớ nhà Miền Nam mong Bác, nỗi mong cha Bác nghe từng bước trên tiền tuyến Lắng mỗi tin mừng tiếng súng xa. Bác vui như ánh buổi bình minh Vui mỗi mầm non, trái chín cành Vui tiếng ca chung hòa bốn biển Nâng niu tất cả chỉ quên mình. Bác để tình thương cho chúng con Một đời thanh bạch, chẳng vàng son Mong manh áo vải hồn muôn trượng Hơn tượng đồng phơi những lối mòn. Ôi Bác Hồ ơi, những xế chiều Nghìn thu nhớ Bác biết bao nhiêu? Ra đi, Bác dặn: "Còn non nước..." Nghĩa nặng, lòng không dám khóc nhiều Bác đã lên đường theo tổ tiên Mác - Lênin, thế giới Người hiền Ánh hào quang đỏ thêm sông núi Dắt chúng con cùng nhau tiến lên! Nhớ đôi dép cũ nặng công ơn Yêu Bác, lòng ta trong sáng hơn Xin nguyện cùng Người vươn tới mãi Vững như muôn ngọn dải Trường Sơn. VIỆT NAM Lê Anh Xuân Việt Nam đẹp khắp trăm miền, Bốn mùa một sắc trời riêng đất này. Xóm làng đồng ruộng rừng cây, Non cao gió dựng, sông đầy nắng chang. Sum suê xoài biếc, cam vàng, Dừa nghiêng, cau thẳng hàng hàng nắng soi. Có nơi đâu đẹp tuyệt vời Như sông, như núi, như người Việt Nam ! Đầu trời ngất đỉnh Hà Giang Cà Mau mũi đất mỡ màng phù sa. Trường Sơn: chí lớn ông cha, Cửu Long : lòng mẹ bao la sóng trào. Mặt người sáng ánh tự hào, Dáng đi cũng lấp lánh màu tự do. Bốn ngàn năm dựng cơ đồ Vạn năm từ thuở ấu thơ loài người. Ơi Việt Nam ! Việt Nam ơi ! Việt Nam ta gọi tên người thiết tha. BẦM ƠI Tố Hữu Ai về thăm mẹ quê ta Chiều nay có đứa con xa nhớ thầm Bầm ơi có rét không bầm Hiu hiu gió núi lâm thâm mưa phùn. Bầm ra ruộng cấy bầm run Chân lội dưới bùn tay cấy mạ non. Mạ non bầm cấy mấy đon. Ruột gan bầm lại thương con mấy lần.... Mưa phùn ướt áo tứ thân Mưa bao nhiêu hạt thương bầm bấy nhiêu Bầm ơi sớm sớm chiều chiều Thương con bầm chớ lo nhiều bầm nghe Con di trăm suối ngàn khe Không băng một nỗi tái tê lòng bầm Con đi đánh giặc 10 năm Không bằng một nỗi lòng bầm sáu mươi Con đi con lớn khôn rồi Chỉ thương bầm ở nhà ngồi nhớ con Nhớ con bầm nhé đừng buồn Giặc tan con lại về luôn với bầm.