truyện ngắn tình yêu online Em chẳng thể đếm đong nổi lần thứ bao nhiêu lòng vẫn nặng trĩu giữa bộn bề nhớ nhung, giữa những vô vọng cho cuộc tình ta... Người ta bảo em thôi quên đi chuyện cũ, ở đời làm mà dễ được như nói thì đâu có chuyện tâm can ngập tràn nỗi đau, đâu có chuyện biết thanh xuân chẳng còn là bao vẫn cố chấp không chịu buông phải không anh? Vậy mà cứ ngô nghê mong ước giá mà một lần anh hiểu cho lòng này.. "Phải nói nhớ nghĩa là đã xa nhau lắm rồi. Phải thầm khóc nghĩa là đã không níu kéo được rồi..." Radio đêm khuya nhen nhóm phát lên đôi lời làm bão giông vô tình lại tìm về nơi con tim. Em chẳng thể đếm đong nổi lần thứ bao nhiêu lòng vẫn nặng trĩu giữa bộn bề nhớ nhung, giữa những vô vọng cho cuộc tình ta... Người ta bảo em thôi quên đi chuyện cũ, ở đời làm mà dễ được như nói thì đâu có chuyện tâm can ngập tràn nỗi đau, đâu có chuyện biết thanh xuân chẳng còn là bao vẫn cố chấp không chịu buông phải không anh? Vậy mà cứ ngô nghê mong ước giá mà một lần anh hiểu cho lòng này... tam su tinh yeu Em lang thang, cô độc đợi chờ bóng dáng xưa cũ nơi đường phố muôn sắc màu đèn điện, giữa dòng người hối hả ngược xuôi. Đợi đến hao tổn tâm trí,mỏi mệt đôi vai này sao vẫn cách xa đến nghìn trùng, vẫn chẳng tìm ra lối cho cuộc tình ta. Chắc bởi em muốn níu mà anh lại chẳng dừng. Mấy lời hứa hẹn thề thốt nghe vui vui tai, còn dễ tan hơn bong bóng chiều mưa lại khiến em như đứa ngu si non nớt tin đến toàn tâm toàn ý, tưởng nhầm là triết lí sống, là định mệnh ông trời trao cho rồi tự huyễn hoặc bản thân mình về tương lai ấm êm suốt tháng ngày...đã không làm được - còn hứa làm gì - cho em ảo tưởng viển vông để nhận lại chỉ toàn cay đắng. Lời chia tay buông trên đầu môi nhẹ hơn những gì anh hứa. Đứng giữa ngày gió lạnh se sắt vào lòng,giữa bạt ngàn nhớ nhớ quên quên khắc khoải về quá khứ, về anh và em, về đoạn tình cảm ta từng có, em chẳng tìm nổi phương hướng cho mình nữa rồi. Những gì em cần nơi anh chỉ là một vòng tay siết chặt khi lòng chênh vênh, khi chân kiệt sức. Để tất cả tổn thươngngập đầu, những điều mong mỏi làm anh vui ấy chỉ là câu hết nhớ, hết thương. Anh nói không còn hòa hợp hay chỉ muốn đi tìm tự do, tìm điều mới mẻ nơi đông vui ngoài kia. Nói hết yêu nhưng đã yêu bao giờ đâu mà hết, có từng yêu em hay chỉ yêu lấy chính bản thân anh thôi. Em chẳng hiểu và cũng chẳng muốn hiểu nữa rồi. đọc báo hôn nhân và gia đình Em đã sống trong hoài niệm nuối tiếc những thứ cũ kĩ quá lâu rồi, đến mức gần như chẳng còn nhận ra chính mình nữa.Khoảnh khắc viết ra đôi dòng này cũng là lúc em cho đoạn tình cảm tệ hại này một cái kết đúng nghĩa. Dám yêu dám đau,tình yêu đâu có đúng sai, kẻ nào nặng tình kẻ ấy khổ. Rồi một ngày bão lòng qua đi - khi an yên về lại bên em,ngồi trong góc nhỏ ngẫm nghĩ chuyện xưa,hoá ra anh cũng chỉ là kẻ ngang đời, cùng em đi qua đoạn tuổi trẻ bồng bột cứ ngỡ là mãi mãi. Hà nội mùa này vắng mưa quá anh ạ, em mong không thôi môt cơn mưa rào tầm tã, để trôi bớt nhớ thương, quên lãng, để tháng 10 trong em thôi gầy hao, yếu đuối. Để vững lòng cho những hi vọng mới em đáng được nhận sau những ngược đường,ngược lối.