Harry Potter and the deathly Hallows (Repligo)

Thảo luận trong 'S60/S80/S90: KIẾN THỨC & KINH NGHIỆM' bắt đầu bởi annihnvn, 21 Tháng bảy 2007.

  1. Blood Elf

    Blood Elf Thành viên

    Bài viết:
    678
    Được Like:
    243
    đâu đâu ? cho mình xin cái link zới !!!!
  2. kaka27th

    kaka27th Thành viên

    Bài viết:
    68
    Được Like:
    8
    sao có rồi mà ko share cho anh em đọc thế nhỉ, dạo này nghĩ hè chán thiệt chả có việc gì làm.
  3. manhtu

    manhtu <font color = "Olive"><blink><b>Moderator</b></bli Staff Member

    Bài viết:
    2,108
    Được Like:
    2,237
    híc BAO GIỜ CHO ĐẾN THÁNG 10 để được đọc bản TV nhỉ
    bác kia bảo có 3 chương rồi thì post lên đi
  4. WaveZX

    WaveZX Thành viên

    Bài viết:
    83
    Được Like:
    5
    thế nội dung phần cuối ai biết kô ? Hary do ai kill thế ?
  5. manhtu

    manhtu <font color = "Olive"><blink><b>Moderator</b></bli Staff Member

    Bài viết:
    2,108
    Được Like:
    2,237
    mình mới tìm được bản dịch 2 chương đầu và tóm tắt qua của các chương các bạn xài tạm nhé
    quockhanhvt thích bài này.
  6. tuan_as

    tuan_as Thành viên

    Bài viết:
    99
    Được Like:
    7
    Bro lấy ở đâu thế???Có thể share được k???K thì hum nào có bản dịch mới thì up lên típ cho anh em zới nhé:D
  7. annihnvn

    annihnvn Thành viên

    Bài viết:
    34
    Được Like:
    1
    Tui mới xem khoảng 1/3 truyện nhưng cũng lướt qua chương cuối rồi. Harry sống nhăn mà.
  8. van tho

    van tho Thành viên

    Bài viết:
    196
    Được Like:
    196
    Chương Ba: Chuyến Đi Của Gia Đình Dursley
    Tiếng cánh cửa trước đóng sầm lại vọng lên tận cầu thang và một giọng nói gầm lên: “Àh! Mày!”
    Mười sáu năm trời bị chỉ đích danh như vậy đã khiến Harry không còn nghi ngờ gì khi dượng của nó gọi, tuy nhiên, nó không trả lời ngay. Nó vẫn ở trong căn phòng chật hẹp của mình, mà trong một khoảnh khắc, nó nghĩ là nó đã nhìn thấy ánh mắt của cụ Dumbledore. Cho đến khi dượng nó rống lên “Thằng oắt con!” thì Harry mới chậm chạp rời khỏi giường và đi khỏi phòng ngủ, dừng lại một lát để đưa mảnh vỡ của chiếc gương vào cái ba lô vốn đã đầy những thứ nó định mang theo.
    “Mày làm mất thời gian quá!” Dượng Vernon Dursley gầm lên khi Harry xuất hiện ở đầu cầu thang. “Xuống đây! Tao có việc cần nói!”
    Harry lững thững đi xuống, tay đút sâu vào trong túi quần. Khi xuống phòng khách, nó thấy đủ ba người nhà Dursley. Tất cả đều đã sẵn sàng khởi hành; Dượng Vernon mặc một chiếc áo vest cũ đã rách, còn Dudley - thằng anh họ to lớn vạm vỡ, có mái tóc vàng hoe của Harry thì mặc một cái áo thuộc da.
    “Cái gì ạ?” Harry hỏi.
    “Ngồi xuống!” Dượng Vernon nói. Harry nhướn mày lên. “Xin mời!” Dượng Vernon thêm vào, khẽ nhăn mặt như thể những từ ngữ ấy đang cứa vào cổ họng.
    Harry ngồi xuống. Nó biết điều gì sẽ xảy ra. Dượng nó bắt đầu đi đi lại lại, Dì Petunia và Dudley đi theo với sự lo lắng bồn chồn. Cuối cùng, khuôn mặt tím rịm của dượng Vernon bị ép phải tập trung vào. Dượng Vernon dừng lại trước mặt Harry và nói.
    “Tao đã thay đổi ý định!” Dượng nói.
    “Thật đáng ngạc nhiên!” Harry đáp trả.
    “Mày không được nói với cái giọng đó!” Dì Petunia rít lên, nhưng dượng Vernon vẫy tay ra hiệu cho vợ mình ngồi xuống.
    “Tất cả chỉ là những lời nói láo!” Dượng Vernon nói, trừng trừng nhìn vào Harry với đôi mắt heo bé tí. “Tao đã quyết định là sẽ không tin một từ nào hết. Chúng tao sẽ vẫn ở đây, không đi đâu hết!”
    Harry nhìn vào dượng mình với một cảm giác trộn lẫn giữa bực tức và vui thích. Dượng Vernon Dursley đã thay đổi ý định hàng ngày suốt trong vòng cả tháng qua, xếp đồ lên xe, dỡ đồ ra, rồi lại xếp lên xe sau mỗi sự thay đổi. Cái khoảnh khắc vui thích của Harry là một lần nhìn thấy dượng Vernon, không hề biết Dudley đã thêm một cái tạ vào cái thùng kể từ lần cuối cùng nó được gói ghém, dượng đã rất cố gắng để nâng tạ ra khỏi chiếc ủng và ngã gục xuống với hàng loạt tiếng kêu đau đớn và chửi thề.
    “Theo như mày nói...” Dượng Vernon nói, giờ dượng lại trở về với việc đi đi lại lại...
    “Chúng tao – Petunia, tao và Dudley đang gặp nguy hiểm từ...”
    “Chúa Tổ của con?” Harry nói (translater: cô Rowling chơi chữ “Lord” thành “Lot”)
    “Ờ, tao không tin điều đó!” Dượng Vernon nhắc lại, và dừng bước trước mặt Harry. “Tao đã tỉnh dậy lúc nửa đêm và suy nghĩ rất kỹ, và tao tin rằng đây là một kế hoạch để chiếm lấy căn nhà.”
    “Căn nhà?” Harry lặp lại. “Nhà nào cơ ạ?”
    “Căn nhà này!” Dượng Vernon hét lên, các mạch máu trên trán dượng bắt đầu co giãn. “Căn nhà của chúng tao! Giá cả nhà đất đều đang ở trên trời! Mày muốn chúng tao rời khỏi đây, rồi sau đó mày sẽ làm vài trò mánh khoé lừa lọc và trước khi chúng tao biết được điều đó, các loại giấy tờ sẽ chuyển thành tên mày và...”
    “Dượng điên rồi à?” Harry gặng hỏi. “Một kế hoạch để chiếm lấy căn nhà? Trông dượng đâu có ngu ngốc đến như vậy?”
    “Mày dám!” Dì Petunia ré lên, nhưng một lần nữa, dượng Vernon lại ra hiệu ngồi xuống. Việc coi thường sự hiện diện của dượng có vẻ chẳng là gì so với sự nguy hiểm mà dượng đã cảm nhận thấy.
    “Trong trường hợp dượng đã quên...” Harry lên tiếng. “Con đã có một căn nhà do cha đỡ đầu để lại. Vậy tại sao con phải cần có căn nhà này? Vì tất cả những kỷ niệm vui vẻ ư?”
    Yên lặng. Harry nghĩ rằng, những lập luận của mình có vẻ đã thuyết phục được dượng Vernon.
    “Mày khẳng định rằng...” Dượng Vernon nói, lại bắt đầu đi đi lại lại. “Cái tên Chúa tể...”
    “... Voldemort!” Harry nói một cách không kiên nhẫn. “... và chúng ta đã nói về điều này hàng trăm lần rồi. Đó không phải là một lời khẳng định, mà đó là sự thật. Cụ Dumbledore đã nói với dượng vào năm ngoái, chú Kingsley và bác Weasley..."
    Dượng Vernon nhún vai một cách giận dữ, và Harry đoán rằng dượng của mình đang cố gắng tránh đi kỷ niệm về cuộc thăm viếng không được báo trước của hai phù thuỷ đã hoàn toàn trưởng thành vài ngày trước kỳ nghỉ hè của Harry. Sự xuất hiện ở ngưỡng cửa của hai phù thuỷ: Kingsley Shacklebolt và Arthur Weasley là một cú sốc không hề dễ chịu với gia đình Dursley.
    Harry phải thừa nhận, khi mà ông Weasley đã làm nổ tung một nửa phòng khách, sự xuất hiện của ông không thể được dượng Vernon chào đón.
    “... Chú Kingsley và bác Weasley đã giải thích rất rõ ràng...” Harry nhấn mạnh. “Khi con mười bảy tuổi, phép thuật bảo vệ con sẽ bị phá bỏ, và cả con và cái gia đình này đều sẽ rơi vào tình trạng nguy hiểm. Hội chắc chắn rằng Voldemort sẽ nhằm vào ba người, sẽ tra tấn để cố tìm và khai thác xem con ở đâu, hoặc có thể hắn nghĩ rằng, giữ ba người làm con tin sẽ khiến con phải đến và giải cứu...”
    Đôi mắt của dượng Vernon và Harry gặp nhau. Harry chắc chắn rằng trong một lúc, cả hai người bọn họ đều ngạc nhiên về cùng một điều. Sau đó, dượng Vernon tiếp tục bước đi, và Harry nói. “Ba người cần phải đi trốn và Hội sẽ rất sẵn sàng giúp đỡ. Dượng sẽ được bảo vệ một cách an toàn, sự bảo vệ tốt nhất có thể.”
    Dượng Vernon không nói gì mà tiếp tục đi lại. Ở bên ngoài, mặt trời đã lặn xuống hàng rào cây. Chiếc máy xén cỏ của nhà hàng xóm cũng đã ngừng hoạt động.
    “Tao nghĩ là có Bộ Pháp thuật?” Dượng Vernon hỏi một cách bất ngờ.
    “Vâng, có!” Harry ngạc nhiên.
    “Vậy thì, tại sao họ không thể bảo vệ chúng tao? Tao cho rằng, là những nạn nhân vô tội, cái tội của chúng tao chỉ là đã cho một thằng nhóc bị đánh dấu một nơi trú ẩn, chúng tao xứng đáng nhận được sự bảo vệ từ chính quyền!”
    Harry cười to, không thể tự kiềm chế được. Cũng dễ hiểu thôi khi dượng của nó đặt hy vọng vào điều đó, kể cả trong cái thế giới dượng luôn khinh miệt và nghi ngờ.
    “Dượng đã nghe bác Weasley và chú Kingsley nói rồi đấy.” Harry trả lời. “Bộ Pháp thuật đã bị cài gián điệp vào.”
    Dượng Vernon bước về phía chiếc lò sưởi và thở mạnh đến nỗi bộ ria vĩ đại của dượng như đang gợn sóng trên bộ mặt tím rịm đầy tập trung.
    “Thôi được!” Dượng nói, dừng lại trước mặt Harry lần nữa. “Thôi được, cứ cho là chúng tao sẽ chấp nhận sự bảo vệ ấy. Tao chỉ không hiểu là tại sao chúng tao không được bảo vệ bởi cái gã Kingsley ấy.”
    Harry cố gắng để không tròn mắt lại một cách khá khó khăn. Câu hỏi này cũng đã được đề cập nửa tá lần trước đó.
    “Như con đã nói...” Harry đáp qua hàm răng nghiến chặt. “Chú Kingsley đang bảo vệ ông Mug… – Ý con là, thủ tướng của dượng.”
    “Chính thế - hắn là người tốt nhất!” Dượng Vernon nói, chỉ vào cái màn hình tivi đang tắt. Gia đình Dursley đã phát hiện ra chú Kingsley trong bản tin, đi cùng với thủ tướng dân Muggle thăm một bệnh viện. Việc đó, và sự thật là chú Kingsley đã bằng cách nào đó, ăn mặc giống hệt dân Muggle, chưa kể đến giọng nói chậm, trầm lắng nhưng chắc chắn, luôn khiến người khác vững dạ của chú, đã khiến gia đình Dursley đối xử với chú Kingsley như thể họ không cần thêm một phù thuỷ nào khác, mặc dù sự thật là họ chưa bao giờ nhìn thấy chú với những chiếc nhẫn trên tai.
    “Ồ, chú ấy sẽ làm...” Harry nói. “Nhưng bà Hestia Jones và ông Dedalus Diggle có vẻ hợp hơn với công việc này...”
    “Nếu chúng tao đã xem tivi...” Dượng Vernon bắt đầu, nhưng Harry đã mất hết kiên nhẫn. Đứng dậy, bước về phía dượng của mình, nó không hề chỉ về chiếc tivi.
    “Những cái tai nạn đó không thực sự là tai nạn – những vụ nổ hay những vụ trật bánh xe trong bản tin chúng ta vừa xem. Mọi người biến mất và chết vì hắn ở sau tất cả những chuyện đó – Voldemort. Con đã nói đi nói lại với dượng rồi, hắn thích giết dân Muggle cho vui. Và kể cả sương mù – cũng là bọn giám ngục gây ra, và nếu dượng không nhớ nổi chúng là ai thì hãy hỏi con trai dượng ấy!”
    Bàn tay của Dudley hoảng hốt bịt mồm nó lại. Thấy cái nhìn của ba má và Harry đang hướng vào mình, Dudley hạ tay xuống và hỏi. “Chúng có... nhiều hơn thế ư?”
    “Nhiều hơn?” Harry cười. “Nhiều hơn hai tên đã tấn công chúng ta, ý mày là thế à? Có lẽ, hiện giờ chúng có hàng trăm, có thể là hàng nghìn, chúng hút nỗi sợ hãi và tuyệt vọng...”
    “Được rồi, được rồi!” Dượng Vernon tức giận. “Mày đã nói đến điều đó...”
    “Con hy vọng thế...” Harry nói. “Bởi vì khi con mười bảy tuổi, bọn chúng – Tử Thần Thực Tử, Giám Ngục, có thể cả Âm Binh – có nghĩa là những xác chết đã được yểm bùa bởi các phù thuỷ Hắc ám – tất cả sẽ có thể tìm ra ba người và tấn công. Và nếu dượng nhớ tới lần cuối cùng dượng cố tỏ ra là mình giỏi hơn những phù thuỷ, con nghĩ dượng sẽ đồng ý là cần sự giúp đỡ.”
    Có một sự yên lặng, dường như, tiếng phá cánh cửa gỗ của lão Hagrid từ nhiều năm trước đang vọng về. Dì Petunia nhìn dượng Vernon; Dudley nhìn chằm chằm vào Harry. Cuối cùng, dượng Vernon thốt lên. “Nhưng công việc của tao thì sao? Trường của Dudley nữa? Tao không cho là những điều này có ảnh hưởng tới những phù thuỷ vô công rồi nghề..."
    “Dượng không hiểu à?” Harry hét lên. “Chúng sẽ tra tấn và giết dượng như đã làm với ba má con!”
    “Ba!” Dudley nói to. “Ba – Con sẽ đi với những người của cái Hội đó!”
    “Dudley!” Harry nói. “Lần đầu tiên trong đời, mày có vẻ có ý thức rồi đấy!”
    Nó biết rằng nó đã thắng. Nếu Dudley đủ sợ để chấp nhận sự giúp đỡ của Hội, ba má của nó sẽ xuôi theo nó. Không phải nghi ngờ gì về việc dì dượng nó sẽ không thể tách khỏi Duddy cục cưng của họ. Harry liếc nhanh qua chiếc đồng hồ quả lắc trên bệ lò sưởi.
    “Họ sẽ đến đây trong vòng năm phút nữa!” Nó nói, và ngay khi một người nhà Dursley trả lời, nó rời khỏi phòng. Cái viễn cảnh và chia tay – và gần như chắc chắn là mãi mãi, với dì, dượng và thằng anh họ đã từng là một trong những điều nó mong chờ một cách vui sướng nhưng có một điều gì đó bất tiện cứ lảng vảng trong không khí. Nó sẽ nói gì với những người mà nó căm ghét trong suốt mười sáu năm trời?
    Trở lại phòng ngủ, Harry thò tay một cách vu vơ vào cái balô và lấy ra một ít thức ăn cho cú và để vào lồng của Hedwig. Thức ăn rơi xuống đáy lồng, và con cú cũng lờ đi.
    “Chúng ta sẽ rời khỏi đây, chốc nữa thôi!” Harry nói với con cú. “Và mày sẽ lại được bay.”
    Chuông cửa reo lên. Harry ngập ngừng, rồi cũng rời khỏi phòng ngủ và đi xuống nhà. Cũng hơi quá đáng khi bà Hestia và ông Dedalus phải đi với gia đình Dursley.
    “Harry Potter!” Một giọng nói đầy thích thú the thé vang lên, ngay giờ phút Harry mở cửa; một ông già nhỏ với cái mũ hoa cà đang cúi xuống chào nó. “Thật là một niềm vinh hạnh!”
    “Cám ơn, ông Dedalus!” Harry nói, cười mỉm và hơi xấu hổ khi thấy mái tóc đen của bà Hestia. “Thật tốt khi thấy mọi người ở đây... Họ đang ở kia, dì dượng và anh họ của con...”
    “Chúc một ngày tốt lành, những người họ hàng của Harry Potter!" Ông Dedalus nói một cách vui vẻ khi tiến vào phòng. Gia đình Dursley không vui vẻ mấy khi bị điểm danh như thế, Harry giờ lại nửa muốn họ sẽ thay đổi ý định. Dudley lùi lại về phía má mình để khuất khỏi tầm nhìn của hai phù thuỷ.
    “Tôi thấy mọi người đều đã chuẩn bị sẵn sàng. Tuyệt! Cái kế hoạch mà Harry nói với mọi người thì đơn giản thôi...” Ông Dedalus nói, lấy một bọc tiền lớn từ cái áo gi-lê ra và kiểm tra nó. “Chúng ta sẽ rời khỏi đây trước Harry. Sử dụng phép thuật trong căn nhà này rất nguy hiểm – Harry vẫn chưa đủ tuổi và điều đó sẽ tạo cho Bộ một lý do chính đáng để bắt giữ cậu ấy – chúng ta có thể lái xe, mười dặm hoặc khoảng đó trước khi độn thổ đến một nơi mà chúng tôi đã chọn. Ông biết lái xe chứ?" Ông Dedalus hỏi dượng Vernon rất lịch sự.
    “Biết gì cơ? Ồ, tôi biết rất rõ phải lái như thế nào!” Dượng Vernon lắp bắp.
    “Ông rất thông minh đấy. Cá nhân tôi thì rất hay bị lừa bịp bởi những cái nút bấm và tay nắm cửa.” Ông Dedalus nói. Rõ ràng là ông đang cố tâng bốc dượng Vernon, người mà đang mất niềm tin vào cái kế hoạch sau mỗi từ của ông Dedalus.
    “Thậm chí không biết lái xe!” Dượng thì thầm dưới hơi thở của mình, bộ ria rung rung một cách căm phẫn, nhưng may thay, cả ông Dedalus lẫn bà Hestia đều có vẻ không nhận thấy.
    “Cháu, Harry...” Ông Dedalus tiếp tục. “... sẽ đợi ở đây để chờ sự bảo vệ. Có một chút thay đổi trong sự sắp xếp...”
    “Thế là thế nào ạ?” Harry nói ngay. “Con nghĩ là thầy Mắt-Điên sẽ đến đây và sẽ Độn thổ đưa con đi!”
    “Không thể!” Bà Hestia nói cộc lốc. “Mắt-Điên sẽ giải thích.”
    Gia đình Dursley, lắng nghe nãy giờ với vẻ mặt hoàn toàn không hiểu gì, bỗng nhảy dựng khi một giọng nói vang lên. “Nhanh nào!” Harry nhìn quanh phòng trước khi nhận ra âm thanh ấy phát ra từ cái đồng hồ trong túi ông Dedalus.
    “Được rồi, đang thực hiện với thời gian khá chặt chẽ...” Ông Dedalus nói với chiếc đồng hồ và cất nó vào cái áo gi-lê. “Chúng tôi sẽ cố gắng tính giờ từ lúc ông bà rời khỏi ngôi nhà này đến lúc có thể Độn thổ, Harry, bùa chú sẽ mất hiệu lực cho đến lúc họ an toàn.” Ông quay lại phía gia đình Dursley. “Ồ, mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng để đi rồi chứ?”
    Không ai trả lời. Dượng Vernon vẫn nhìn chằm chằm vào chỗ phồng lên từ túi áo ông Dedalus.
    “Có lẽ chúng ta nên đợi ở bên ngoài, Dedalus à!” Bà Hestia thì thào. Có lẽ, bà cảm thấy thật vô duyên nếu họ vẫn ở lại căn phòng khi Harry và gia đình Dursley thể hiện tình yêu thương, và có khi là nước mắt tạm biệt.
    “Không cần đâu ạ!” Harry thì thầm, nhưng dượng Vernon đã nói to lên một cách không cần thiết. “Uhm, vậy là chia tay, thằng oắt con ạ!”
    Dượng đưa tay phải về phía trước để bắt tay Harry, nhưng ở giờ phút cuối cùng, dượng có vẻ không thể đối mặt với điều đó, và dượng gần như nắm chặt tay lại, đưa về phía trước rồi lại rút lại về sau như một cái máy.
    “Sẵn sàng chưa, Duddy?” Dì Petunia hỏi, gài lại cái ví xách tay một cách cầu kỳ để tránh nhìn vào Harry.
    Dudley không trả lời mà khẽ há mồm ra, khiến Harry chợt liên tưởng đến người khổng lồ, Grawp.
    “Đi thôi nào!” Dượng Vernon nói.
    Dượng đã đến cửa phòng khi Dudley lầm bầm. “Con không hiểu!”
    “Con không hiểu điều gì, cục cưng của má?” Dì Petunia nhìn vào Dudley.
    Dudley giơ cái tay to lớn của nó chỉ vào Harry.
    “Tại sao nó không đi cùng với chúng ta?”
    Dượng Vernon và dì Petunia như bị đóng băng, họ nhìn chằm chằm vào Dudley như thể nó vừa thể hiện ước muốn làm một vũ công balê.
    “Cái gì?” Dượng Vernon nói to.
    “Tại sao nó không đi cùng?” Dudley hỏi.
    “Uhm, nó không muốn.” Dượng quay lại nhìn Harry và thêm vào. “Mày không muốn, có phải không?”
    “Không muốn một chút nào hết!” Harry trả lời.
    “Thế đấy!” Dượng Vernon nói với Dudley. “Chúng ta phải đi thôi!”
    Dượng đi ra khỏi phòng. Họ nghe thấy cửa trước mở ra, nhưng Dudley vẫn không di chuyển, và sau vài bước đi loạng choạng, dì Petunia cũng dừng lại.
    “Chuyện gì đây?” Dượng Vernon quát tháo, xuất hiện lại ở cánh cửa.
    Có vẻ Dudley đang vật lộn với suy nghĩ để tìm ra từ thích hợp. Sau một khoảng thời gian có vẻ như phải đau đớn vật lộn, Dudley hỏi. “Nhưng nó sẽ đi đâu?”
    Dượng Vernon và dì Petunia nhìn nhau. Rõ ràng là Dudley đã làm họ sợ. Bà Hestia Jones phá vỡ sự im lặng.
    “Nhưng... chắc ông bà phải biết người cháu trai của mình sẽ đi đâu chứ?” Bà hỏi một cách hoang mang.
    “Chắc chắn là biết.” Dượng Vernon Dursley nói. “Nó sẽ có việc với Chúa Tổ của các người, phải không? (translater: cô Rowling chơi chữ “Lord” thành “Lot”) Nào, Dudley, lên xe thôi. Con nghe ông già kia nói rồi đấy. Chúng ta đang vội.”
    Một lần nữa, dượng Vernon tiến về phía cửa trước, nhưng Dudley không đi theo.
    “Có việc với Chúa Tổ của chúng tôi?
    Bà Hestia có vẻ bị xúc phạm. Harry đã gặp tình huống này, các phù thuỷ đều có vẻ choáng váng khi những người họ hàng thân thiết của nó không có chút quan tâm gì đến Harry Potter nổi tiếng.
    “Không sao đâu!” Harry nói chắc chắn. “Không vấn đề gì đâu ạ, thật đấy!”
    “Không vấn đề gì?” Bà Hestia lặp lại, giọng cao lên thấy rõ. “Chẳng lẽ những người này không biết cháu sẽ phải trải qua những gì? Không biết cháu phải gặp những nguy hiểm gì? Không biết về vị trí đặc biệt của cháu ở Trung Tâm Tổ Chức Chống Đối Voldemort (The Hearts of The Anti Voldemort Movement)?”
    “Ơ, không, họ không biết!” Harry nói. “Họ nghĩ cháu là sự phí phạm của tạo hoá, nhưng...”
    “Tao không nghĩ mày là sự phí phạm của tạo hoá!”
    Nếu Harry không nhìn thấy môi của Dudley, nó sẽ không tin đều đó. Như thường lệ, nó nhìn chằm chằm vào Dudley một lúc để chắc chắn rằng đó là lời nói của thằng anh họ nó; vì một lý do nào đó, mặt Dudley ửng đỏ. Harry cũng cảm thấy xấu hổ và bất ngờ.
    “Ồ, cám ơn, Dudley.”
    Một lần nữa, Dudley có vẻ như đang bám lấy những ý nghĩ khó khăn trước khi lại lầm bầm. “Mày đã cứu cuộc sống của tao.”
    “Không hẳn!” Harry nói. “Chỉ là linh hồn của mày khi bị giám ngục...”
    Harry tò mò nhìn người họ hàng của mình. Họ gần như không có mối liên hệ nào, kể cả mùa hè trước lẫn mùa hè này, khi Harry quay trở lại căn nhà đường Privet Drive, và dành phần lớn thời gian ở trong phòng. Mọi chuyện bắt đầu rõ ràng với Harry, rằng tách trà lạnh mà Harry bị cứa tay vào hồi sáng nay rốt cuộc không phải là một cái bẫy ngu ngốc. Tuy nhiên, nó cũng thấy tội nghiệp khi Dudley có vẻ như không biết cách thể hiện tình cảm của mình. Sau khi định mở mồm nói một vài lần, Dudley lại im lặng.
    Dì Petunia bật khóc. Bà Hestia Jones nhìn dì một cách tán thành trước khi chuyển sang giận dữ khi dì Petunia chạy về phía trước, ôm chầm lấy Dudley chứ không phải Harry. “T.. th... thật tuyệt, Dudders…” Dì thổn thức trong bộ ngực đồ sộ của Dudley. “Q... Qu...Quả là một đứa trẻ đáng yêu... biết nói lời cám ơn...”
    “Nhưng nó đâu có nói cám ơn!” Bà Hestia nói một cách căm phẫn. “Nó chỉ nói là nó không nghĩ Harry là sự phí phạm của tạo hoá!”
    “Vâng, nhưng nếu là Dudley nói thì nó giống như câu Tao Yêu Mày!” Harry nói, bị giằng xé giữa sự bực mình và thích thú khi dì Petunia tiếp tục vỗ về Dudley như thể nó vừa cứu Harry khỏi một toà nhá bị cháy.
    “Vậy chúng ta có đi không đây?” Dượng Vernon thét lên, lại xuất hiện ở trước cửa phòng khách. “Tôi nghĩ là chúng ta phải đi cho kịp thời gian.”
    “Vâng, vâng!” Ông Dedalus Diggle nói, từ nãy tới giờ ông chứng kiến trong sự ngạc nhiên và giờ có vẻ như không còn là mình. “Chúng ta phải đi. Harry...”
    Ông tiến về phía trước và siết chặt bàn tay của Harry bằng cả hai tay của mình.
    “Chúc may mắn. Chúng ta sẽ gặp lại nhau thôi. Hy vọng của cả thế giới pháp thuật đang đặt trên đôi vai của cháu.”
    “Ồ!” Harry nói. “Vâng. Cháu cám ơn!”
    “Tạm biệt, Harry!” Bà Hestia cũng siết chặt tay nó. “Chúng ta luôn ở bên cháu!”
    “Cháu hy vọng mọi chuyện sẽ tốt đẹp!” Harry nói, liếc về phía dì Petunia và Dudley.
    “Ồ, chắc chắn chúng ta sẽ gặp lại nhau như những người bạn tốt!” Ông Dedalus vẫy vẫy cái mũ rồi rời khỏi phòng. Bà Hestia đi theo ông.
    Dudley lịch sự tự đẩy mình ra khỏi vòng tay của má và tiến về phía trước.
    Harry phải cố kìm lại ý muốn sẽ doạ Dudley bằng phép thuật. Sau đó, Dudley giơ bàn tay hồng hào to tướng của nó ra.
    “Lạy Chúa, Dudley!” Harry nói, át đi một trận nức nở mới của dì Petunia. “Có phải bọn giám ngục đã ban cho mày một tính cách khác không?”
    “Không biết!” Dudley thì thầm. “Hẹn gặp lại, Harry.”
    "Ừ!” Harry nói, bắt lấy tay Dudley. “Có lẽ. Cẩn thận nhé. D Bé Bự!”
    Dudley gần như không cười. Họ kéo lê các thứ ra khỏi phòng. Harry nghe thấy những tiếng bước chân thình thịch trên con đường rải đầy sỏi, và tiếng cửa xe đóng sập vào.
    Dì Petunia che mặt bằng chiếc khăn tay, giờ ngẩng lên khi nghe những âm thanh ấy. Dì có vẻ không mong muốn ở lại một mình với Harry. Vội vàng đút chiếc khăn tay đầy nước mắt vào ví, dì nói. “Tạm biệt!” rồi đi về phía cửa mà không thèm nhìn nó.
    “Tạm biệt!” Harry nói.
    Dì dừng bước và nhìn lại. Trong một khoảnh khắc, Harry có một cảm giác lạ lùng là dì có điều gì đó muốn nói với nó; Dì nhìn nó một cách kỳ quặc và run rẩy, có vẻ khó nói nên lời, rồi sau đó, với một cái lắc đầu, dì vội vã bước ra khỏi phòng, đi theo chồng và con
  9. hoangbinhxp

    hoangbinhxp Thành viên

    Bài viết:
    6
    Được Like:
    1
  10. naq

    naq Thành viên

    Bài viết:
    637
    Được Like:
    314
    Bạn vào ĐÂY để down các phần trước nhé