Tôi Chỉ Có Mình Tôi...... Tôi chỉ có mình tôi Ở cũng vậy mà đi cũng vậy Bỗng một ngày nào đấy Tôi mặt kệ đời, đời cũng chẳng cần tôi Tôi một mình chỉ mỗi một mình thôi Đến cũng được mà đi cũng được Sống trên đời ai biết trước Bởi có khi thua dược cũng bằng nhau Tôi một mình có nhiều ít gì đâu Một hạt cát giữa vô cùng vũ trụ Vậy thôi là cũng đủ Cười khóc vui buồn cho một kiếp người Tôi một mình mê mải rong chơi Giữa cuộc sống ngọt ngào và cay đắng Giọt nước mắt nào mằn mặn Chợt hóa giọt sương trên một nụ hồng Tôi một mình ngơ ngẩn số 0 Chỉ muốn một mai cựa mình tỉnh giấc Làm một điều gì nhỏ nhặt Số 0 vu vơ thành có nghĩa cho đời Tôi một mình và chỉ một mình tôi Đời rộng lắm mà vòng tay hẹp quá Muốn được la` tất cả Ôm cả trăng sao, ngày tháng vào lòng Tôi một mình ngơ ngác có và không Cái có chẳng cần, cái cần chẳng có Nên suốt đời lọ mọ Tự hỏi chính mình những chuyện vu vơ Tôi một mình nên cặm cuội làm thơ Trút vào đó những nổi buồn vụn vặt Sẽ có một ngày người ta cuối nhặt Câu thơ vô tình góc phố bỏ quên!
Gưỉ Cho Người Thôi xem em là bông hoa, Một ngày qua - một ngày qua - một ngày Thôi xem anh là đám mây Một đường bay - một đường bay - môt. đời Tài hoa cũng chuyên. đùa chơi Làm sao thưa hết một lời yêu thương Anh đi tìm khắp thiên đuờng Chỉ còn một đoá vô thường gơỉ em Gưỉ em một nét sông mềm Con đò áo trắng đã chìm trong mưa, Rằng sông buồn tự thuở xưa Vầng trăng mộng mị bây giờ là anh.... Hoàng Phủ Ngọc Tường
Có thật trên đời còn tình yêu không anh? Em tìm suốt tuổi qua mà không gặp Có thật còn anh để riêng em kẻ ngốc Cũng được yêu? Em cũng giống bao người, có khác gì đâu? Cũng khao khát con tim nguyện cầu một nửa Sao hạnh phúc chẳng bao giờ gõ cửa Anh hoài dửng dưng? Mơ ước chi đâu phải quá mông lung Điều đơn giản với bao người ... em vẫn là bất hạnh Cuộc đời sao giống trò đuổi bắt Anh cũng đi tìm, người đó ... chẳng là em Cánh cửa khép hờ tình yêu không tên Phút cô đơn nghe giọt buồn thầm lặng Anh chờ tình yêu nơi một miền khát vọng Còn em... [FONT=.VnTime] [/FONT] Em mãi đi tìm hạnh phúc nơi đâu Bỏ lại đằng sau bao mùa hoa rực lửa Tiếng cười ngày xưa, em vẫn còn nhớ Sóng sánh khúc nhạc trong những cơn mưa Chiều thứ bảy buồn... em lại thích làm thơ Chút thở dài, thấy thời gian chật hẹp Kỷ niệm đó của một thời mộng đẹp Có phải là hạnh phúc không anh? Ánh mặt một người như lạ như quen Làm ai đó thẹn thùng bối rối Cứ đi hết những tháng ngày nông nổi Hạnh phúc sẽ về.. nhưng có thể vẹn nguyên??? Em dại khờ, hay thiếu lòng tin? Mà đánh mất những gì mình đang có Bao hạnh phúc ở quanh em, đâu khó Sao em mãi tìm hạnh phúc ở nơi đâu???
Bác jovb2002 yêu thơ quá nhỉ em cũng là một người rất yêu thơ nhưng thơ của em toàn thơ thất tình thui đọc bùn lun "Tôi yêu thơ như yêu cuộc sống Yêu cánh buồm vượt sóng trùng khơi" "Vẫn biết yêu thơ là lãng mạn Xin một lần lãng mạn để yêu thơ "
Mai tôi chết Một mai tôi chết trong hoang vắng Ai sẽ gục đầu trước mộ tôi Tóc xanh ai quấn vòng tang trắng Mắt ai thổn thức ,lệ ai rơi? Có những buổi chiều hoàng hôn xuống Ai ngồi tựa cửa khóc thương tôi? Ai ghép tim tôi màu hoa tím Đơn độc cho tôi suốt cuộc đời? Ai viếng mộ tôi trong chiều vắng Thắp nén nhang thầm nhớ đến tôi Ai áp ảnh tôi hôn vào má Nghẹn ngào nức nở gọi tên thôi?????
Kén chồng Ra đi mẹ đã dặn rằng Lầy chồng phải trách mấy thằng xì ke Tìm người có nhà có xe Có tiền có của có nghề nhiều lương Đừng nhìn diện mạo mà thương Đừng nghe tán tỉnh yêu đương tầm phào Phải tìm cho được anh nào Học cao làm lớn ra vào thảnh thơi Làm bà lớn sướng thì thôi Lấy thằng nghèo khó cả đời lầm than Chọn nơi quyền quý cao sang Lụa là gấm vóc bạc vàng đầy rương Chồng nghèo lặn lội gió sương Chân bùn tay lấm tìm đường tránh xa Chồng giàu nở mặt mẹ cha Lấy thằng nghèo khó rồi ra ăn mày Con ơi nhớ lấy câu này Lấy chồng cho bõ những ngày điểm trang Lấy vợ tìm đứa khôn ngoan Lấy chồng xem ví,xem đằng quan gia Để theo kịp với người ta Cố tìm triệu phú cả nhà vui lây
Nếu thật sự anh đã yêu người khác Cứ nói ra em chẳng giận anh đâu Em chấp nhận dù đó là sự thật Khỏi muộn màng khi anh bước chân đi Nếu thật sự anh đã yêu người khác Đừng dối em bằng lời nói muộn màng Để sau này trái tim em tan nát Cạn khô rồi nước mắt của em Nếu khi nào anh bước cùng người khác Đừng cười em vì em quá dại khờ Mà cứ để cho lòng em héo hắt Nhìn lại đời như một giấc mơ qua
Tôi là ai? Tôi là kẻ trời cho không may mắn Nên ứ bồn và mãi mãi đăm chiêu Nhìn người ta hạnh phúc cả trăm điều Tôi lặng lẽ mỉm cười chua xót Đời người ta hoa thơm trái ngọt Đời tôi là sa mạc hoang vu Tôi không trách vì sao tôi bạc mệnh Mà chỉ buồn cho số phận lênh đênh Tôi là ai giữa dòng đời lạc lõng Giữa biển người không một bóng người thân Tôi là ai?hay một kẻ tâm thần Sống cô đơn và làm điều kì quặc Trước mắt tôi bầu trời đen như mực Tương lai mờ như sương sớm mùa đông Hiện tại ư! không một chút màu hồng Một cuộc sống với nhiều điều vô nghĩa
Các bác viết thơ thế này thì các nhà thơ đương đại chỉ có mà ngồi khóc thôi. nhưng nghe buồn chết đi được.