Tác phẩm: BỮA CƠM TRƯA Thể loại: Truyện ngắn 100 chữ Tác giả: Nguyễn Thị Nga Hôm nay, khi đang ăn trưa ở một quán bình dân, tôi thấy một bác bán đồng hồ treo tường dạo, khoảng gần sáu mươi tuổi cũng ghé vào. Nhưng bác ấy chỉ gọi một ly trà đá, rồi lấy ra một bịch bốn năm củ khoai lang nhỏ ngồi ăn. Nhìn vẻ mặt khắc khổ và mệt nhọc của bác, tôi thấy nao lòng. Bất giác, tôi nghĩ đến ba tôi nay cũng đã gần sáu mươi tuổi. Vẫn với túi đồ nghề thợ hồ, ba lặn lội khắp nơi, chắt mót từng đồng gửi về cho tôi ăn học. Đã bao giờ tôi chợt hỏi đến bữa cơm trưa của ba ...
Tác phẩm: CHỊ LẤY CHỒNG Thể loại: Truyện ngắn 100 chữ Tác giả: Nguyễn Vĩnh Nguyên Chị bảo chị sắp lấy chồng. Em sửng sốt: "Em không tin!" … "Nhóc nghĩ chị ế vậy sao?” – “Nhưng …” Tháng tám, chị lấy chồng thật. Cầm thiệp cưới trong tay, tôi hơi choáng. Phone sang, chị bảo: - Nhóc bảo chị làm sao, con gái có thời … - Nhưng chị không yêu … … Chị lặng im. Cúp máy. Ngày cưới, chị khóc nhiều. Còn tôi say khướt vì nỗi buồn phải xa chị. Chỉ có chú rể Việt kiều là người vui vẻ. Bởi, mới về quê vài tuần đã lấy được cô vợ trẻ, đẹp và nhỏ hơn mình đến hơn hai giáp.
Tác phẩm: CON MUỐN Thể loại: Truyện ngắn 100 chữ Tác giả: Thúy Bắc Cu Tí, ngoài giờ học bán trú ở trường, buổi tối và Chủ nhật còn phải thêm môn đàn, học vẽ, học tiếng Anh… Thằng Tèo nhà bên cạnh bố mất sớm, mẹ nó phải nuôi ba đứa em nên Tèo phải nghĩ học. Hàng ngày mỗi khi nghe thấy tiếng đàn của Tí, Tèo rón rén nép mình bên hàng rào dòm vô. Nhìn ra thấy Tèo đứng đó, Tí mếu máo: - Ba ơi, con muốn được như thằng Tèo!
Tác phẩm: CON TRAI Thể loại: Truyện ngắn 100 chữ Tác giả: Linh Diệu Bà nội sanh mỗi mình bố. Mẹ cũng chỉ có mỗi bé thôi. Mẹ sanh phải mổ mà. Bé đã lên năm, thích em trai lắm. Bố cũng vậy. Bà nội thì khỏi nói, lúc nào ôm bé cũng thở dài: - Phải chi... Một hôm mẹ khóc. Rồi mẹ nằm vùi, lạnh ngắt, xanh xao. Cả nhà tự nhiên im ắng hẳn. Suốt tuần. Bà nội với bố đem về một chú nhóc thật xinh. Bé thì mê mẩn, nhưng mẹ chẳng khỏe lên tí nào. Mẹ bảo: - Bố đổi em bé bằng trái tim mẹ đấy.
Tác phẩm: MƯA HÁT RU EM Thể loại: Truyện ngắn Tác giả: Trần Hoàng Trâm "Chiều nay còn mưa sao em không lại? Nhớ mãi trong cơn đau vùi, Làm sao có đôi, hằn lên nỗi đau Bước chân em xin về mau…" Ngày … nắng như thiêu đốt những con đường… Bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa không ngừng réo gọi, ta mệt mỏi bước ra cổng. Nhân viên bưu điện mang đến cho ta mọt tấm thiệp nhỏ từ em. Ta mở ra xem, tấm thiệp được làm khá tinh xảo nhưng lại không phải từ chính tay em. Thoáng thất vọng, ta đọc sơ về lời em viết: em mong ta chú ý đến sức khỏe của mình. Ta quẳng tấm thiệp sang bên rồi bắt đầu công việc của mình. Ta không gọi điện cũng chả hỏi thăm em. Ngày ấy ta vô tâm không biết rằng, để mua được nó em đã lặn lội khắp cả thị trấn dưới ánh nắng như thiêu đốt, chỉ vì em không đủ khả năng làm được một tấm thiệp đẹp như vậy… Ngày … những cơn gió lạnh cuốn chiếc lá khô rời cành… Em trông khá ngộ nghĩnh trong chiếc áo len màu hồng. Em kéo ta đi khắp nơi để chọn lựa một món quà sinh nhật cho cô bạn. Ta bảo em nên chọn đại một món gì đó xinh xắn và giá thành vừa phải. Em không hài lòng về điều đó, em muốn rằng nó còn phải là một món quà ý nghĩa. Mệt mỏi sau nửa ngày đi khắp nhưng không chọn được gì. Ta viện cớ phải làm việc, bỏ mặc em một mình lang thang khắp nơi. Em có buồn không ta không rõ… Ngày ấy ta đâu hay, em không chỉ muốn cô bạn vui lòng mà còn muốn ta có chút thời gian thảnh thơi. Mặc cho sau đấy, em phải nằm bẹp ở nhà vì bệnh… Ngày … đông tàn… Ta trở về nhà. Cửa không khóa. Ta nhận ra em đã đến tự bao giờ. Em ngồi gục đầu ngủ ngon lành trên chiếc bàn bừa bộn của ta. Ta từng mắng em không cho em dọn dẹp nó. Thế nhưng ngoại trừ nó ra tất cả đều được dọn rất gọn gàng. Chợt ta chú ý đến gói quà trên bàn. Em có vẻ rất quý nó ( bằng chứng là dù ngủ tay em vẫn không rời nó ). Trên gói quà ấy đề tên ta. Ta mở nó ra, đó là… một chiếc áo len màu xám, màu mà ta thích. Chiếc áo ấy do chính tay em làm, những đường nét hơi vụng về. Chợt, em tỉnh giấc. Ta phân vân có nên giải thích với em rằng đông đã hết hay không, ta cũng không cần nó. Em quay đi, ta không kịp nhận ra đôi bàn tay em có những vết tím bầm… Lúc đó, ta không hiểu, em chỉ muốn ta ướm thử nó. Em đã thức suốt mất đêm liền để đan nó tặng ta nhưng không kịp… Ngày… khóm tường vi nở rộ trước sân nhà… Ta mải mê với những cuộc chơi của mình cũng bạn bè vào ngày nghỉ mà quên mất hôm nay cũng là sinh nhật em. Đến bảy giờ tối, ta vội đến tiệm hoa mua đại một đóa hoa, cô bán hàng cho ta biết rằng đã không còn hoa tươi nữa, chỉ còn vài bông hơi rũ. Ta mặc kệ, ta nghĩ rằng món quà cao cấp mà ta mua tặng em sẽ bù đắp được phần nào. Em đón ta với đôi mắt đỏ hoe. Có lẽ em nghĩ rằng ta sẽ không đến. Ta trao hoa và quà cho em rồi dẫn em đến một quán ăn quan trọng. Ta không để tâm mấy đến cảm xúc của em… Ngày ấy, ta ngu ngốc đến nỗi không nhận ra rằng cái mà em thực sự cần đó sự quan tâm của ta đến em. Em đã khóc, khi ta thờ ơ… Ngày… mưa rơi rơi, những giọt nước mắt bám đầy thành kính… Ta bật cười khô khốc, thả rơi chiếc điện thoại lên chiếc giường trắng muốt. Giai điệu bài hát của JTL phát ra từ góc phòng, ta khép hờ đôi mắt… Call up, ring one. Hang up the phone, hang up the phone. To let me know, you made it home, you made it home. Cơn mưa dai dẳng thường khiến con người ta nghĩ đến cái gì đó không vui. Em không có nhà, và không trả lời fone. Vậy rốt cuộc em đi đâu trong cơn mưa trắng xóa thế này? Rầm! Tiếng động lớn vang lên trước cửa nhà khiến ta giật mình. Ta chạy vội ra cửa. Đập vào mắt ta là hình chiếc xe đạp màu cam của em (nó có hơi nổi bật tí) đang nằm êm mó ngay song cửa (ta tự hỏi sao em tài thế?). Còn em ngồi bệch dưới đất phía bên kia đường. Ta bước tới gần để chắc rằng em không sao cả. Chỉ người em ướt sũng nước. Em ngồi đấy bật khóc khiến ta hoang mang. Kế bên em là bức tranh cát (cái này là đoán thế) đã hỏng. Chỉ là dòng chữ “happy birthday”. Ta giật mình nhớ đến hôm nay là sinh nhật mình. Em nói, giọng un run, em bảo rằng cơn mưa đã khiến em không thể giữ vững được tay lái. Ta bế em vào nhà. Em rút từ chiếc túi của mình ra một tấm thiệp khá ngộ nghĩnh, em bảo đó là hình cỏ ba lá. Ta bật cười ý tưởng lạ lùng của em. Ngày ấy ta nào hay cánh thứ tư của “cỏ ba lá” tượng trưng cho hạnh phúc mà em mong nó sẽ đến với ta… Ngày…mưa khóc chia phôi… Sân ga nhộn nhịp người, bao nhiêu kẻ mừng sum họp, nhiêu nhiêu người khóc chia ly? Mắt em đợm buồn. Túi hành lý trên vai ta trĩu nặng. Ta hỏi liệu em có thực sự muốn ta đi. Em khẽ gật đầu. Tại sao? Chỉ cần em lên tiếng ta sẽ không đi, thế mà… Ta không hiểu, ta luôn không hiểu những gì em nghĩ. Nếu đã thế có thể gọi là yêu? Tay em đưa ta chiếc bình thủy tinh, trong đấy chứa đầy hạc giấy. Hạc giấy tượng trưng cho ước nguyện, Giờ đây em bảo ta nên ước gì? Sao em không dùng nó để ước cho mình. Tiếng loa vang lên thúc giục, ta quay lưng đi… Mưa rơi rơi… Mưa khóc thay người? Ta nhìn về phía em, em mỉm cừơi. Dáng em nhỏ bé đến thế. Cớ sao nụ cười của em có cả nước mắt? Hay là mưa? Ta không rõ, dáng em nhạt nhòa… Ngày ấy… ta không biết đó là nước mắt của đôi ta… Ngày… chỉ là hàng cây trụi lá cớ sao khiến lòng ta nặng nỗi nhớ… Ta ngồi… đếm thu qua. Kể từ ngày ta rời khỏi thị trấn nhỏ ấy ta không hề liên lạc với em. Giờ này em đang làm gì? Ta không biết được, cũng không hay. Có lẽ, em cũng đã quên như hôm nay ta chỉ vô tình nhớ. Một ai đó thay thế ta, mong em hạnh phúc… ta bật ra radio, rồi thả mình vào âm nhạc… “Người con gái đứng trước hiên ngắm hoa đã tàn, rồi em hát hát nhớ ai nhớ ai khôn nguôi, vàng thêm lá lá cuối thu chết khô trên đồi, lời tình yêu sao buồn như mắt em? Sao buồn như mắt em…”. Bài hát khiến ta giật mình. Khi ấy, ta quá ích kỷ phải không em? Ta đã không muốn cứu vãn tất cả. Mặc em trong nỗi đau của mình. Hạnh phúc chỉ của riêng ta… Ngày… ta lặng im bên nấm mồ xanh cỏ… Em nằm đó, trước mặt ta. Mắt em không còn nhìn ta và môi em không còn có thể mỉm cười. Em trên cao ấy liệu có thấy một kẻ đáng ghét là ta đang đứng trước mộ em?... Ta buông tay, chiếc lọ chưa đầy hạc giấy mà em đã gấp tặng ta văng tung tóe, chúng ướt đẫm nước mưa và tả tơi đến tội. Vài con trong đấy đã nhàu nát. Bao năm qua ta bỏ quên nó ở đâu đó một góc trong phòng. Và… ta đã lãng quên em ở đâu đó một góc trong hồn… Ta đặt nhẹ nhàng tấm thiệp nhỏ trên cỏ. Em rất thích cỏ. Ta nhìn quanh, cỏ ba lá mọc đầy nơi em. Ta có kiếm tìm nhưng vô vọng. Đã gọi là cỏ ba lá thì làm sao có tìm được chiếc có bốn cánh hả em? Lá thứ nhất sẽ trao người niềm tim, lá thứ hai tặng ngươi hy vọng, lá thứ ba đem đến tình yêu. Ở nơi nao chiếc lá thứ tư? Chiếc lá sẽ mang đến hạnh phúc? Ai đó từng bảo rằng không có hạnh phúc trọn vẹn cho tất cả… Hạnh phúc của ta, hạnh phúc cho tất cả, em luôn mong thế. Thế hạnh phúc nào là dành riêng cho em?... Em rất thích nhìn trời vì trời một màu xanh, cao và rộng. Nhưng có lẽ em không biết cũng có đôi lúc bầu trời xám xịt… Bầu trời trên đầu ta, bầu trời trong hồn ta… Khi ở bên cạnh thì không cảm nhận được gì. Đến khi mất rồi mới cảm thấy hối tiếc. Đến khi không còn mới biết đấy là thứ quan trọng đến dường nào. Bản chất con người là thế. Em… có trách ta? Có giận ta? "Nơi em về ngày vui không em? Nơi em về trời xanh không em? Ta ghe nghìn giọt lệ, rớt xuống thành hồ nước long lanh…" Ta mỉm cười. Khuôm mặt ta đẫm nước mưa… đau đến xót xa… Mưa… rơi rơi từ nơi cao vời vợi. Người không khóc nên mưa khóc thay người. Em cũng từng bảo là em thích mưa. Giờ đây, em nằm đấy, mưa có còn làm em vui? Ta hy vọng rằng em sẽ thích, không còn có ta bên cạnh… Ngày hôm nay… mưa hát ru em…