Nhật Ký GSMVN

Thảo luận trong 'Trò Chuyện Tổng Hợp' bắt đầu bởi manhtu, 1 Tháng một 2008.

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. handballvn

    handballvn - Banned - Staff Member

    Bài viết:
    1,635
    Được Like:
    3,622
    Lung lay .................
  2. manu

    manu Thành viên

    Bài viết:
    1,467
    Được Like:
    2,935
    ...dừng lại hay cùng đi tiếp cuộc tình....:D
  3. DHL

    DHL Admin Executive Staff Member

    Bài viết:
    941
    Được Like:
    2,374
    Mình tỉnh giấc lúc bảy giờ. Bên cạnh “mụ ” vẫn ngủ say. Nhẹ nhàng, len lén ra ngoài, mở di động lên coi. Em nhắn, nội dung loanh quanh vẫn thế “nhớ anh-yêu anh”. Rõ khổ, vốn từ nghèo nàn. Đã bảo không được nhắn lung tung, có ngày “mụ” vớ được thì nhừ xương. Trời ơi, tôi có tự do đâu hả trời? Thân tôi sao khổ thế này
    Ngày… tháng… năm

    Vội vã đánh răng rửa mặt. Từ trong phòng “mụ” hỏi vọng ra: “Anh ăn sáng rồi hãy đi, có cơm nguội trong nồi đấy”!. Trời ơi, nhà này cái gì chả nguội. “Thôi, anh vội lắm, anh phải đến công ty”. Phi thật nhanh ra khỏi nhà. Thoát, thoát, thoát…. Đến cà phê ngồi với em yêu. Em đến chờ từ lúc nào, mặt tươi như hoa, tóc xòe như nụ. Trên bàn là vi tính với di động, nom đúng cách tân kỳ, chả bù cho “mụ” ở nhà, lúc nào cũng gần bồi với giẻ lau. “Ngồi đi anh”. Mình nháo nháo nhìn quanh chỗ này vắng, kín đáo, nhưng không nên ngồi lâu quá thế nào cũng có lúc gặp người quen. Mình chạm nhẹ vào tay em. Dịu dàng, thơ mộng, ngất ngây. Chết cha, ai như thằng Hùng? Đúng rồi, nó đi với ai không phải vợ. Chắc cũng ăn vụng như mình. Nháy mắt nhìn nhau. Anh em mà. Hiểu hết.

    Ngày …tháng…nă m

    Trưa nay em hẹn ăn cơm. Trong khi ấy “mụ” lại sai đi mua cái bếp gas. Mình giải quyết bằng cách mua bếp trước, trốn khỏi cơ quan vào lúc mười giờ. Thế là hai bên trọn vẹn. Hai đứa ăn cơm Huế. Em đọc cho mình nghe một bài thơ, thoáng buồn. Nghĩ tới mười năm trước, “mụ” cũng đọc cho mình một bài thơ. Của đáng tội “mụ” không phải là thiếu dễ thương, chỉ có mười năm nồi xoong, con cái đã làm phai mờ nhiều quá. Chợt cảm thấy mình hơi tội lỗi. Trời ơi, sao tôi lại là người đàn ông hả trời? Đàn ông sẽ phạm tội tày đình nhưng biết thế mà không sửa chữa.

    Em hỏi “Ngày mai mình có đi Tam Đảo không anh?”. Giật mình trả lời nhanh: “Để anh nghĩ đã”. Em chẳng hiểu gì cả, Tam Đảo tuy thơ mộng nhưng là chỗ trăm mắt nhìn vô, lên đấy gặp người quen thì tan xương với “mụ”

    Chiều về mụ khen cái bếp sau khi hỏi giá. “Mụ” nhìn nó say đắm trong khi chẳng nhìn mình. Tủi thân. Buồn. Tức tối. Nhếch môi. Đã thế “ông”có bồ đừng trách, “ông” đâu phải là thứ vứt đi. Vừa nghĩ xong thì “mụ” quay ra bảo: “Tắm đi anh, em đã chuẩn bị nước và xà phòng rồi”. Ôi, tôi khổ quá, vợ tôi cũng dễ thương. Tội của tôi ngàn năm không hết. Đau. Nghẹn. Buồn.

    Đang ăn cơm thì di động kêu. Em gọi! Điên hay sao mà gọi giờ này. Nói bao nhiêu lần không chừa được. Mình giữ mặt thản nhiên, áp máy vào tai: “Alo-Tôi nghe- Dạ- Dạ. Được. Được. Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ chấp hành triệt để. Công việc cứ thế, đừng lo!”. Đóng máy. Gắt: “Sao sếp kỳ quá! Không lúc nào cho an được yên!”. Vợ an ủi: “Thôi, đi làm là phải vậy”. Thở ra. Thoát. Suy cho cùng, em cũng là sếp còn gì.

    Ngày… tháng … năm

    Chở em đi phố mua đồ. Em cứ hớn hở tươi cười, còn mình phải đội cái nón bảo hiểm cực to, hạ kính xuống cho che hết mặt. Mình nhiệt liệt hoan nghênh phong trào đội mũ bảo hiểm, không sợ đứa nào nhận ra. Hôm qua mình cũng cười thầm khi thấy Hùng cũng sắm một chiếc mũ to như như thế. Lòng vả cũng như lòng sung.

    Mua cho em một chiếc áo da. Hơi đắt, nhưng mình ra dáng thản nhiên. Em mặc vào, nổi rõ eo thon. Mình nhói lên. Ừ, cái áo cuối cùng mua cho “mụ” là năm nào nhỉ? Tôi xấu quá. Tôi ơi. “Gió đưa cành bưởi sau hè, anh mê vợ bé bỏ bầy con thơ”. Câu ca dao phảng phất như mưa xuân. Một giọt nước mắt lăn trong lòng.

    Lại chở em, hai đứa đi ăn chân gà. Xe bon bon. Em ngồi sau ríu rít nói về thơ, về văn, về nhạc. Em ơi, rồi em sẽ là vợ, sẽ nói về cơm, về gạo, về rau. Trời nắng nhẹ, mưa cũng nhẹ luôn. Trên đường phố, hoa đào lác đác. Xuân về. Lòng mình man mác buồn và có gì đấy thấp thỏm không yên. Qua khỏi ngã tư. Em ngân nga tiếng hát. Rầm. Xe mình đâm vào chiêc xe máy đi ngược chiều, làm cô lái xe và đứa bé trên đó ngã lăn quay. Cả hai lồm cồm bò dậy. Mũ bảo hiểm văng ra. Trời ơi, “mụ! Chết tôi rồi. Thần thánh hại tôi rồi. Mình đứng ngây ra như cây gỗ mục.

    Mụ đỡ thằng con dậy, mình cũng muốn chạy lại ngay để xem thằng bé có sao không, giời ơi giời tim mình đau thắt. Mà hôm nay mụ đi đâu lại son phấn đầm hai dây xinh thế, hay là
    THằng bé sau khi định thần nhận ngay ra mình lại bảo " ơ con thấy mẹ hẹn bố đi ăn chân gà mà ?"
    Còn mụ làm như không thấy gì tiến lại gần chỗ đôi tình lang, tim mình như ngừng đập.
    Nhưng sao mụ thỏ thẻ thế : anh tìm được người giúp việc mới rồi à?
    Xong thản nhiên như không mụ quay qua bắt chuyện cùng em, còn em, em lúng túng dở khóc dở cười, còn mụ, đôi mắt lấp lánh, miệng chúm chím sao mà yêu thế.
    Một ý nghĩ xẹt nhanh :liệu em ở vào tình huống như mụ em có cách xử lý đáng yêu giống mụ không. Và rồi bao nhiêu kỷ niệm đẹp yêu dấu về mụ lại như cuốn phim chậm tua lại, tua lại trong cái đầu ham của lạ của thằng mình.
    Mình thầm khấn trời phật mở đường cho mình về lại máng lợn xưa, mong sao khi trả người giúp việc mới là em về điểm xuất phát, mụ lại cho mình cơ hội làm thằng đàn ông chân chính không bồ, để ngày ngày mình hồ hởi, hùng dũng, tự tin viết nhật ký của một ông chồng không có bồ.
    Hehe ở đời đố thằng nào được như mình khi ấy nhỉ.
    Thôi em ơi mau leo lên xe anh chở về trả mẹ rồi em ráng kiếm thằng chồng tử tế như anh nhé.
    Bye bye !

    Ngày ..... tháng ..... năm
    Mình cứ nghĩ " mụ " sẽ gầm lên, sẽ đập phá đồ đạc, sẽ ầm ĩ lên. Nhưng không mụ vẫn nhẹ nhàng như không có chuyện gì. Từ trong bếp mụ vọng ra. " Anh ăn sáng rồi hãy đi làm nhé. E nấu mì rồi đấy". Sao thế nhỉ? bát mì nóng với quả trứng ốpla làm mình ấm bụng hơn. Nhưng mình vẫn không thể quên được em. Mình nóng ruột , mình cồn cào mình phải qua gặp em trước khi đi làm mới được.
    tít tít tít " Sáng nay Em phải qua cơ quan sớm không đi ăn sáng với Anh được.". Đã vậy thì phải rủ thằng Hùng đi uống cafe mới được. Vào quán cafe ngồi 1 góc yên tĩnh để bàn " chuyện cơ mật" với thằng Hùng mới được. " Em thích đọc thơ tình của Xuân Diệu, thích tác phẩm cuốn theo chiều gió..." Câu nói này, giọng nói này sao nghe quen quá...Quay sang nhìn vào chiếc bàn ở góc quán 1 đôi tình nhân dang ngồi bên nhau, tình cảm và âu yếm...Vẫn dáng người nhỏ nhắn, vẫn giọng nói dịu dàng của em. X_X:-****
  4. conan2901

    conan2901 Gác Cổng Chợ Staff Member

    Bài viết:
    10,720
    Được Like:
    14,843
    mệt quá, mệt không đỡ được :((
  5. conan2901

    conan2901 Gác Cổng Chợ Staff Member

    Bài viết:
    10,720
    Được Like:
    14,843
    xưa nay gọi hắn ol không nổi
    hôm nay hắn gọi mình ol ghê thật X_XX_X

    hè thì ra có tin vui hắn mới bắt mình ol
    báo tin xong lặn lun :))
    giừ mới đọc bài của bác Judge ,hjc đọc đoạn cuối sợ lun X_X
  6. handballvn

    handballvn - Banned - Staff Member

    Bài viết:
    1,635
    Được Like:
    3,622
    Mới đi ngủ mà đã phải dậy rồi - chết mất
  7. manu

    manu Thành viên

    Bài viết:
    1,467
    Được Like:
    2,935
    mệt quá ih.........................X(
  8. handballvn

    handballvn - Banned - Staff Member

    Bài viết:
    1,635
    Được Like:
    3,622
    Chơi cho đã rồi than mệt [-X
  9. conan2901

    conan2901 Gác Cổng Chợ Staff Member

    Bài viết:
    10,720
    Được Like:
    14,843
    đang làm việc cường độ cao
    xin đừng database erro hoặc dis coneted nhá !
    cầu trời !
  10. manu

    manu Thành viên

    Bài viết:
    1,467
    Được Like:
    2,935
    ai mí mua dt thì rửa đi nha....hem rửa coai chừng có bão zô thổi bay mất á....
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.