Thảo luận Tự sự của một cô gái nhiễm HIV.

Thảo luận trong 'Trò Chuyện Tổng Hợp' bắt đầu bởi RedStar, 21 Tháng chín 2008.

  1. RedStar

    RedStar Super Moderator Staff Member

    Bài viết:
    2,376
    Được Like:
    5,558
    Tự sự của một cô gái nhiễm HIV.(Phần 2)

    Tự lập và tình đầu
    Th. tìm đến nhà nhỏ bạn thân của cô – Hương là người có nét mặt hao hao giống Th. nên người khác thường nghĩ họ là hai chị em. Nhà Hương có đông anh chị em, hai đứa cháu trai và bốn đứa cháu gái, trong đó Hương cũng thuộc hàng khá giả và có tiệm bán đồ biển to nhất nhì trong quận 6. Th. kể rõ đầu đuôi câu chuyện cho Hương nghe, Hương bảo với Th.: “Nếu mày đã quyết định như vậy thì hãy ở đây với tao, bà cô tao muốn mở thêm một quán ăn nữa và giao cho mấy anh em tao trông coi việc buôn bán, cứ ở đây với tao không chết đói đâu mà sợ”. Nghe cũng có lý và muốn thử sức mình nên quyết định ở lại nhà Hương.


    Bước vào đời
    Thế là hàng ngày, năm đứa con gái được phân công việc rõ ràng, Hương, Bình và Th. lo việc đi chợ buổi sáng, ở nhà còn lại Thoa, Cẩm và hai người anh trai của Hương dọn bàn ghế và lau chùi mọi thứ cho gọn gàng sạch sẽ, đúng 5 giờ quán bước vào hoạt động. Bình nấu ăn ngon lắm nên phụ trách việc đứng bếp, Th. và Hương phụ trách việc tính tiền và chào hỏi khách, Th. uống bia giỏi và dễ thương nên lúc nào cũng bị mời uống nhiều nhất. Quán lúc nào cũng đông khách và thường đóng cửa rất khuya, có khi gần 2 giờ sáng mọi người mới dọn dẹp xong. Tuy mệt nhưng mọi người rất vui. Quán bán được nên trừ tiền vốn ra tiền lời cũng kha khá.
    [​IMG]


    Đã hơn sáu tháng qua Th. không về thăm nhà, Th. cũng nhớ nhà lắm chứ, nhiều đêm đi ngang nhà mà Th. không dám vào, chỉ dám đứng bên kia đường nhìn qua, thấy một màu đen yên tĩnh trước sân, có lẽ người thân của Th. đang ngủ say, Th. nhớ mọi người lắm, nhớ nhất là bà nội, rồi mẹ và nhớ thằng em da diết. Một dòng nước nóng hổi lăn dài trên má, Th. vừa giận chuyện cũ vừa sợ sẽ bị đòn, cứ thế mà chần chừ muốn về lại không dám về. Cũng may gia đình của Hương cũng quý mến Th. nên xem cô như là con cháu trong nhà. Thương và quý mến Th. nhất là anh Toàn, có cái gì ngon anh cũng để dành cho cô. Nhiều lúc vì quá say Th. nôn thốc, nôn tháo đầy cả phòng ngủ, anh Toàn phải dọn dẹp và lau mặt giúp Th.. Đứa con gái mới lớn như Th. nghe trái tim đập khác thường mỗi khi bắt gặp ánh mắt nhìn chăm chú của anh dành cho cô. Anh không cho Th. tiếp xúc với những người khách đến quán nhiều, có lần anh tỏ ra bực bội và cáu gắt với Th. khi thấy một ông khách nọ vào nắm tay cô. Th. hỏi Hương: “Ê, Hương, tao thấy ông Toàn sao đó, tự nhiên bực bội với tao vô cớ?”. Hương tủm tỉm cười “Ổng ghen mày chứ gì, ổng yêu mày rồi nhỏ ạ”.


    Tình đầu và đứa con gái đầu

    Th. thấy tim mình rộn rã, Th. mến anh Toàn từ lâu mà không dám nói, bây giờ biết rõ Toàn thương mình nên Th. không ngần ngại nữa. Thế là Th. và Toàn bắt đầu quen nhau. Tình yêu đầu đời lúc nào cũng sôi nổi, mãnh liệt như ngọn lửa bốc cao. Th. đặt hết niềm tin vào Toàn, cái gì đến rồi phải đến, ông bà ta thường nói “lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy”, Th. đã không ngần ngại trao cho Toàn đời con gái của mình.
    Sống bên Toàn, Th. cũng nguôi ngoai nỗi nhớ nhà. Nhưng Th. bắt đầu thấy lo sợ khi phát hiện mình đã có thai hơn ba tháng. Th. không biết làm thế nào, cái thai ngày càng lớn, đến tháng thứ sáu Th. quyết định về nhà nói rõ với nội. Quỳ trước mặt nội và mẹ Th. khóc nhiều lắm. Bà nội thì sững sờ, mẹ ngồi im chết lặng không nói một lời; lấy lại bình tĩnh mẹ khẽ hỏi Th.: “Thế mày tính thế nào, được mấy tháng rồi, hay bỏ đi làm lại cuộc đời”. Th. nói trong tiếng nấc: “Con xin mẹ, dù sao nó cũng là giọt máu của con, con không thể bỏ nó được, nó đã tượng hình rồi mẹ ơi!”. Dù giận Th. lắm nhưng mẹ vẫn lo cho Th., vì đâu có mẹ nào bỏ con mình, mỗi tuần mẹ đều sang nhà Toàn để thăm Th., nào là quần áo em bé, rồi đến những bộ đồ bầu xinh xắn, khi về mẹ còn giúi vào tay Th. một ít tiền và dặn dò có thèm thứ gì thì mua mà ăn con nhé. Nhìn dáng mẹ gầy gầy giữa trời nắng chang chang chạy về nhà mà Th. thấy lòng quặn đau.
    Rồi cái ngày Th. phải vượt cạn cũng đến, ngoài phòng sanh Th. thấy mẹ và Toàn đứng ngồi không yên, Th. đi sanh mà sao mẹ thấy như chính bản thân mình đi sanh vậy. Tiếng oe oe của đứa cháu ngoại mới ra đời vang lên. Th. thấy nụ cười nở trên mặt mẹ, con gái Th. giống cả bên nội lẫn bên ngoại. Nó giống mái tóc quăn của ba Th. và cái mũi thì y chang như thằng cha nó. Nhìn đứa con gái đang nằm ngủ say trong lòng mình Th. thấy thương mẹ vô cùng, bây giờ Th. mới hiểu nỗi vất vả của mẹ khi nuôi nấng hai chị em Th. nên người. Lúc con gái Th. vừa tròn một tháng tuổi là mẹ và cô Tư đã bắt hai má con Th. về nhà sống, không cho ở bên nhà chồng nữa. Ba Th. vẫn còn giận Th. nên chẳng nói một lời, nhưng Th. biết ba Th. thương cháu lắm, thỉnh thoảng Th. lén nhìn ba đang cười đùa với con mình mà nước mắt Th. rơi, đúng là ba thương cháu thật, từ hộp sữa đến món đồ chơi ba đều mua cho cháu. Mẹ hay bảo: “Ba mày thương bé Như lắm, tao thấy ngày xưa ba mày không thương hai đứa mày bằng bé Như bây giờ đâu”, rồi mẹ nói thêm: “Bé Như nó lanh, biết nịnh ông ngoại quá trời”; mỗi lần ba Th. đi tắm nó liền chạy đến mở tủ lấy cái quần soọc đưa cho ông, mỗi lần ăn cơm nó cũng biết lấy chén cho ông nữa.
    Từ nhỏ, cô Tư và mọi người không cho con gái Th. kêu cô bằng mẹ mà phải gọi bằng chị Hai. Mà tiếng “ba mẹ” con gái cô gọi chính là ông bà ngoại của nó. Nhiều lúc Th. buồn lắm, muốn được nghe hai tiếng “mẹ ơi” từ đứa con gái bé bỏng của mình mà có được đâu. Lúc nào nó cũng gọi Th.: “Chị Hai ơi, chị Hai à”.

    Dù giận Th. lắm nhưng mẹ vẫn lo cho Th., vì đâu có mẹ nào bỏ con mình, mỗi tuần mẹ đều sang nhà Toàn để thăm Th., nào là quần áo em bé, rồi đến những bộ đồ bầu xinh xắn, khi về mẹ còn giúi vào tay Th. một ít tiền và dặn dò có thèm thứ gì thì mua mà ăn con nhé

    (Theo Dân Trí, Sài Gòn Tiếp Thị)

    Callme thích bài này.
  2. Callme

    Callme Sát thủ tình trường Staff Member

    Bài viết:
    1,825
    Được Like:
    4,353
    Giờ mới có Hát y vê đây>:)>:)>:)
    RedStar thích bài này.
  3. lee_jun

    lee_jun Thành viên

    Bài viết:
    862
    Được Like:
    2,431
    chưa cưới gì mà đã cưới à ,loạn rồi >:)>:)>:)>:)>:)
    RedStar thích bài này.
  4. RedStar

    RedStar Super Moderator Staff Member

    Bài viết:
    2,376
    Được Like:
    5,558
    Giống con Giun y chang....chưa gì mà đã Bố2...Con2...rồi ép con Lão Khọm là...Chị8-}
  5. lee_jun

    lee_jun Thành viên

    Bài viết:
    862
    Được Like:
    2,431
    =))=))=)) oan quá chú cứ nói cháu thế
    pằng chứng đâu =))=))=))
    RedStar thích bài này.
  6. RedStar

    RedStar Super Moderator Staff Member

    Bài viết:
    2,376
    Được Like:
    5,558
    Tự sự của một cô gái nhiễm HIV(Phần 3)

    Mặc dù không ở cạnh chồng nhưng Th. vẫn còn thương Toàn lắm, cách một hoặc hai ngày Th. lại qua chơi với anh, cứ đi đi lại lại như vậy được hai năm, nhưng mấy ai biết hai năm đó Th. đã khóc bao nhiêu lần vì thói trăng hoa của chồng, lần thứ tư chịu hết nổi cô tuyên bố chia tay.

    Th. nói trong nước mắt: “Tuy hai vợ chồng mình không gần nhau thường xuyên nhưng có khi nào em làm chuyện gì có lỗi với anh chưa? Anh chưa hề lo cho mẹ con em một ngày tử tế vậy mà anh cứ quen hết cô này đến cô khác, tiền bạc anh có chỉ dành cho sòng bạc và các quán cà phê mà thôi”. Chồng cô buông một câu gọn lỏn: “Tôi chán lắm rồi, vợ chồng gì mà mỗi đứa một nơi, thà chia tay còn hơn”.

    Những lời anh nói như mũi dao đâm sâu vào trái tim cô. Th. không thể níu kéo thêm nữa, vì cô biết khi người đàn ông đã muốn dứt áo ra đi thì không có chuyện gì có thể níu chân anh ta được, Th. trở về nhà mà lòng dạ tái tê.

    Sa vào thuốc lắc
    Nhìn đứa con gái bụ bẫm đang chơi đùa với thằng em mà lòng Th. đau lắm, cắn chặt môi không cho nước mắt chảy ra, Th. nghĩ: “Mình còn gia đình, còn đứa con thơ, mình không thể vì thằng đàn ông bạc tình ấy mà buông xuôi, bắt đầu ngày mai mình sẽ tìm việc làm”.
    Nói là làm, sáng hôm sau thấy một quán bán gần nhà đang tuyển người, Th. đánh bạo xin thử. Ông bà ta hay nói “gái một con trông mòn con mắt” với lại Th. bây giờ chưa đầy 20 tuổi, cái tuổi sung sức và thân hình đầy đặn của người đàn bà một con, cộng thêm khuôn mặt dễ thương sẵn có của mình Th. dễ dàng được tuyển vào làm việc ngay, mà công việc Th. làm cũng nhàn nhã lắm, chỉ giao tiếp, uống rượu và trò chuyện với khách mà thôi, lương tháng cũng khá, thêm tiền boa của khách mỗi tối cũng đủ để Th. nuôi con và trang trải cuộc sống.
    Làm việc ở môi trường này Th. quen dần với rượu bia, thuốc lá và có rất nhiều khách quen, một lần đi chơi chung với đám bạn trong chỗ làm Th. mới biết thuốc lắc là gì, cứ thế mỗi tháng Th. đi lắc với tụi nó vài lần, một lần là hai đến ba ngày, đi với tụi nó Th. chẳng phải mất đồng nào, mà còn được vui vẻ, thoải mái, chỉ cần một cú phone là Th. có mặt tại địa điểm tụ họp ngay. Ở nhà Th. vẫn là một người mẹ, vẫn chăm sóc đứa con gái bé bỏng và phụ giúp cha mẹ.
    Quay lại nửa năm trước, ba Th. bị té gãy chân, mà gia đình Th. đang gặp khó khăn, tình cờ đứng trước phòng cấp cứu nghe được cuộc đối thoại giữa cô và ba. “Thôi Năm à, anh không mổ đâu, tốn kém lắm, để chân anh có tật tí cũng chẳng sao, không làm được việc nặng nữa anh mở sạp báo trước nhà bán cũng được để tiền lo cho thằng San đi học, rồi còn bé Như nữa, mỗi tháng tiền ăn và tiền sữa cũng không ít, mà con Th. chưa đi làm ra tiền”. Th. đứng đó nghe không sót một chữ, Th. khóc, thấy thương ba quá, lúc bị đau như thế mà ba vẫn còn lo lắng cho chị em Th., tiếng cô Năm vang lên: “Anh ơi, đừng lo, để tui đóng viện phí cho anh mổ! Anh phải nghe lời tui”.
    Lần đó nhờ cô Năm và dượng Năm mà chân ba Th. không bị tật đến bây giờ. Trong đầu Th. bây giờ chỉ biết làm cách nào để có tiền lo cho con gái mình mà thôi, vậy là Th. cặp bồ với mấy tay khách giàu có đến quán, cuộc sống Th. cũng tạm ổn định, vừa có tiền lo cho con gái, lại có dư để sắm sửa tiêu xài, Th. lao vào cuộc sống nơi vũ trường, quán bar như con thiêu thân, lúc ở ngoài đường Th. như cô gái dân chơi thứ thiệt, đi với đám con nhà giàu, mà cũng chẳng ai nghĩ là Th. đã có một mụn con.

    [​IMG]
    Vì buồn chán, cô đã lao vào những trận lắc điên cuồng, cặp với những người đàn ông giàu có để có tiền.

    Làn khói trắng ru đời
    Đám bạn chơi chán thuốc lắc và những màn nhảy múa điên cuồng, chúng nó chuyển qua một trò chơi mới mà theo bọn nó diễn tả “mày không cần đổ mồ hôi, nằm một chỗ, mà cứ thấy mình đang bay bổng lên thiên đàng gặp tiên đấy”. Thế là Th. cùng thử theo bọn nó. một vài ngày đầu Th. ói đến mật xanh vì vị đắng của thứ bột trắng ấy, nhưng chơi khoảng mười ngày Th. không thấy đắng và ói nữa, lúc đó Th. biết mình đã dính vào ma tuý, ngày nào không chơi là Th. không chịu nổi. Buồn gia đình khó khăn lại nhớ đến người chồng phản bội, Th. lại tìm đến ảo giác của làn khói trắng.
    Mấy năm trời bươn chải cuộc sống, ngoài chi phí nuôi con còn bao nhiêu Th. đem hết để thoả mãn cơn ghiền của mình, vậy mà gia đình Th. nào có hay có biết. chẳng khi nào Th. chơi hàng ở nhà, sau khi đã “gặp tiên” ở những quán karaoke hay khách sạn trở về nhà Th. lại là người mẹ có trách nhiệm nhưng đã lún sâu vào ma tuý thì Th. càng thành nô lệ của nó, “đô” mỗi ngày của Th. càng tăng, “hút” không đủ ép phê Th. chuyển qua chích, Th. chìm đắm trong làn khói trắng được ba năm.
    Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua. Con gái cô chuẩn bị vào lớp 1 thì cuộc sống của Th. càng trở nên khó khăn hơn, nào tiền học phí bán trú, tiền quần áo, sách vở rồi những thứ linh tinh khác. Sợ mình không đủ sức lo cho con Th. quyết tâm cai sống, Th. tìm đến nhà một chị họ của mình để kể hết cho chị nghe. Thuỷ và bạn trai của Thuỷ quyết định giúp cô. Thuốc cai cho Th. chỉ có vài viên thuốc ngủ, vài viên panadol và vài viên thuốc bổ xương. Một đến hai ngày đầu, Th. như con thú dữ lồng lộn lúc đói thuốc, mồ hôi túa ra, Th. thấy như hàng ngàn con giòi lúc nhúc trong xương, nhức nhối khắp cơ thể. Th. chỉ muốn chặt phứt đi cánh tay của mình.
    Tội nghiệp chị Thuỷ, chẳng dám đi đâu, đi chợ thì giao cho anh rể, con trai, mà phải xuống bếp nấu từng tô cháo cho Th., tội nhất là lúc Th. lên cơn ghiền vào ban đêm, chẳng ai dám nghỉ, thi nhau bóp tay, bóp chân rồi lấy khăn nhúng nước lau mặt cho Th., nhìn Th. khóc trong cơn đau đớn mọi người ai cũng xót, sợ Th. buồn mọi người chơi đánh bài với Th. rồi mướn phim cho Th. xem; ai cũng không ngừng động viên Th. cố gắng vượt qua. Th. nhủ với lòng mọi người đã giúp mình, mình phải cố gắng hơn nữa và không bao giờ quay trở lại con đường này nữa.
    (Theo Dân Trí, Sài Gòn Tiếp Thị)
  7. lee_jun

    lee_jun Thành viên

    Bài viết:
    862
    Được Like:
    2,431
    ui giời tội lỗi quá ,con ko trăng hoa đâu bố callme an tâm nhá >:)>:)>:)>:)>:)
  8. RedStar

    RedStar Super Moderator Staff Member

    Bài viết:
    2,376
    Được Like:
    5,558
    Tự sự của một cô gái nhiễm HIV (Phần cuối)

    Bản án tử hình

    Th. không tin vào mắt mình, những dòng chữ như đang nhảy múa loạn xạ trước mắt cô. Cô đã mang trong mình căn bệnh thế kỷ. Tai cô ù đi, đất trời hoàn toàn sụp đổ. Một hôm Hoà hẹn Th. xuống căng tin uống cà phê và bảo là có chuyện cần nói với cô. Rồi họ quen nhau.

    Những ngày có Hoà bên cạnh, Th. vui lắm. Anh lo cho cô từng miếng ăn giấc ngủ. Lúc nào Th. buồn là anh lại như ông bụt xuất hiện bên cạnh và trao cho cô nụ cười. Th. hay hỏi anh: “Sao anh lại thương em đến vậy hả anh?”. “Đơn giản vì anh thích cái tánh không giống ai của em và ở nơi em anh tin mình sẽ tìm được hạnh phúc”, Hoà đáp.

    Chưa bao giờ Th. nghĩ đến lúc phải xa anh. Nhưng rồi ngày đó cũng đến! Th. sững sờ khi nghe có tên anh trong đợt chuyển quân. Th. điếng người. Th. cứ lủi thủi một mình, chẳng buồn nói chuyện với ai kể cả thằng em của cô. Được vài hôm, cô nhận được thư anh bảo nhớ cô nhiều lắm. Anh dặn cô phải ăn uống đầy đủ. Nếu anh biết cô bỏ ăn, bỏ uống thuốc anh sẽ giận cô và không gửi thư cho cô nữa. Hoà là vậy đó...

    Buổi sáng đẹp trời

    Nỗi buồn khi phải xa anh chưa dứt thì nỗi đau khác lại ập đến. Th. không thể nào quên được buổi sáng hôm đó. Sáng thứ bảy, bầu trời thật đẹp. Ai cũng chờ nghe đọc tên thăm nuôi, Th. cũng vậy. Đang ngồi với đám bạn và thằng em trước sân, bác sĩ Tiến kêu cô vào phòng để nói chuyện. Linh cảm có chuyện gì đó không hay, nhưng cô cố nghĩ mà vẫn không đoán được chuyện gì.

    Bác sĩ đưa cho cô tờ xét nghiệm và bảo cô phải thật bình tĩnh. Cô không tin vào mắt mình, những dòng chữ như đang nhảy múa loạn xạ trước mắt cô. Cô đã mang trong mình căn bệnh thế kỷ. Tai cô ù đi, đất trời hoàn toàn sụp đổ. Một màu đen tối mịt xung quanh cô. Cô cười, cười thật to. Sao cô cười mà nước mắt thi nhau rơi. Cô muốn nói nhưng không nói được. Cô cười vì nghĩ đây chỉ là một trò đùa nó không phải là sự thật và cô khóc vì cô biết cuộc chơi này cô đã trả giá quá đắt. Cô không ngờ tới có ngày hôm nay.

    Mặc dù cô đã từng thông cảm với những người không may mắn như cô. Nhưng cô không đủ tinh thần để đón nhận cái bản án tử hình dành cho mình. Như một kẻ vô hồn, cô bước ra khỏi phòng y tế, thằng em đã ngồi đợi từ lâu. Thấy cô, nó liền hỏi: “Sao rồi, mày không sao chứ?”. Nở nụ cười gượng, cô trả lời nó: “Ừ, tao ổn. Bác sĩ bảo tao men gan cao quá! Cần phải uống thuốc đầy đủ”.

    Trả lời xong, cô bước nhanh về phòng, cô muốn lẩn tránh cái nhìn đầy nghi hoặc của nó. Cô biết chỉ cần đối diện và nghe nó hỏi thêm điều gì đó liên quan đến sức khoẻ của cô, cô sẽ bật khóc ngay.

    Trối trăng

    Trước ngày thằng em về, cô quyết định nói rõ cho nó biết mọi chuyện. “Bo nè, tao thương mày. Tao chấp nhận ở lại cho mày về trước, nhưng mày phải hứa với tao một vài việc!”. Nó biết cô đang nói chuyện nghiêm túc nên nó chẳng bông đùa như mọi hôm.

    Nó đáp: “Ừ nói đi, tao hứa”. Cô nói trong làn nước mắt: “Mày về, hứa với tao đừng chơi lại. Con đường này hổng có tương lai! Nếu mày mải đam mê nó thì mày chẳng bao giờ có kết quả tốt đẹp. Nhớ chăm sóc cho ba mẹ và gia đình thay tao. Mày lớn rồi sống có trách nhiệm một tí. Và quan trọng là mai sau tao có ngã xuống thì hãy nuôi bé Như khôn lớn thành người. Đừng cho nó đi lại vết xe đổ của tao ngày xưa!

    Tao là một người mẹ chẳng ra gì. Nhiều lúc tao vô tâm bỏ bê nó. Hãy thay tao nuôi nấng dạy dỗ nó nhé! Tao không còn sống được bao lâu nữa. Hãy lấy tao làm tấm gương soi cho mày. Lao vào cái thứ ma quỷ đó như con thiêu thân để ngày hôm nay phải mang án tử về mình”.

    Giọng cô như đứt quãng. Cô đang khóc, quay sang nhìn nó, cô thấy nó cũng khóc. Nó hiểu cô nói gì với nó và cô đang bị cái gì. Những lúc buồn chán, Th. hay viết nhật ký lắm. Má Tâm, người cô mà Th. hết lòng kính trọng, đã từng nói: “Khi con buồn, con hãy viết ra cảm xúc đó rất thật và khi con viết, phần nào đó nỗi buồn sẽ theo những dòng chữ vơi bớt”.

    Một cơn ác mộng

    “Hai ơi, dậy đi đưa em đi học! Trễ giờ bây giờ!”. “Ừ hai dậy liền”. Tiếng cô con gái cưng của Th. thúc giục. Vội thay đồ sau khi đánh răng rửa mặt xong, Th. nắm tay nó đến trường. Gần nửa quãng đường, bỗng nhiên trời nổi gió dữ dội. Mây đen giăng kín bầu trời. Gió lớn đến nỗi mấy cây dù bên đường bị cuốn phăng đi. Bỗng từ đâu một cơn gió lốc cuốn Th. lên cao. Th. chới với, cô nghe tiếng con gái mình đang la to:

    “Hai ơi, hai ơi đừng bỏ em một mình, em sợ lắm. Xuống đây với em đi”.

    “Th. thấy mình mỗi lúc mỗi bị cuốn cao lên theo cơn gió cho đến khi cái dáng của con gái cô chỉ còn là một dấu chấm nhỏ”.

    Th. hét lên: “Con ơi”. Giật mình choàng tỉnh. Mồ hôi túa ra, Th. vẫn chưa hết bàng hoàng. Bên cạnh cô, các bạn vẫn còn đang say sưa ngủ. Thở phào nhẹ nhõm, cô biết đó chỉ là một giấc mơ. Ngoài sân tiếng kẻng vang lên báo hiệu một ngày mới lại bắt đầu. Th. ước gì cho thời gian quay trở lại. Th. muốn được nhìn thấy con gái mình khôn lớn. Th. mong nó đừng bao giờ đi vào vết xe đổ của mình ngày xưa.
    (Theo Dân Trí, Sài Gòn Tiếp Thị)​
  9. lee_jun

    lee_jun Thành viên

    Bài viết:
    862
    Được Like:
    2,431
    ui giời chắc là đoạn này là dính rồi bác rét nhờ >:)>:)>:)>:)>:)
    RedStar thích bài này.