Những trải nghiệm về địa ngục kinh hoàng và thiên đường tuyệt diệu trong giây phút cận kề cái chết đã khiến vị giáo sư người Mỹ, từ một người vô thần đã hoàn toàn bị thuyết phục bởi Đức tin về sự hiện diện của Đấng Toàn năng. Trải nghiệm cận tử đã khiến cuộc đời ông thay đổi mãi mãi…
Ngày định mệnh
Giáo sư Howard Storm dạy môn Nghệ thuật tại ĐH Northern Kentucky (Mỹ) từng là người rất vô thần. Theo ông, bất cứ thứ gì không thể nhìn thấy, sờ được, hay cảm nhận bằng năm giác quan đều không hề tồn tại. Ông tin chắc rằng thế giới vật chất bề mặt này đã bao hàm tất cả và không gì có thể tồn tại bên ngoài phạm vi của khoa học.
Giáo sư nghệ thuật tại ĐH Northern Kentucky (Mỹ), chia sẻ trải nghiệm thay đổi cuộc đời mình. Ảnh: wikia.nocookie.net
“Tôi là một giáo sư đại học được coi là ‘ biết tất cả ’, và trường đại học là một trong những nơi có những người có những đầu óc khép kín nhất”. Thậm chí ông còn cho rằng, niềm tin tâm linh hay tín ngưỡng tôn giáo chỉ là những điều huyễn hoặc khiến người ta tự đánh lừa bản thân mình mà thôi. Cho đến một ngày….
… Trưa 1/6/1985, ngày cuối cùng trong chuyến lưu diễn nghệ thuật Châu Âu của trường Đại học mà giáo sư Howard Storm giảng dạy, trong khi đang đến thăm phòng tranh của họa sĩ Delacroix, đột nhiên ông hét lớn và ngã quỵ xuống sàn nhà, đau đớn quằn quại la hét, vợ ông đã rất hoảng loạn, ngay lập tức gọi bác sĩ. “Tôi bị thủng tá tràng, bác sĩ nói cần phải phẫu thuật ngay, nếu trong vòng 5 tiếng nữa mà không phẫu thuật tôi có thể sẽ mất mạng”, giáo sư Howard Storm hồi tưởng .
Thật không may cho Howard, tai nạn này lại xảy ra vào ngày thứ Bảy, và tại bệnh viện hôm đó không có nhiều bác sĩ trực. Ông nhận được thông báo phải chờ đến 9h tối mới có bác sĩ phẫu thuật, nghĩa là ca cấp cứu này sẽ phải đợi 10 tiếng đồng hồ. “Tôi chỉ nằm ở đó chờ chết,” Howard kể. “Trong khi đó, những chất ở trong ruột đã chảy vào khoang bụng, và chẳng mấy chốc sẽ dẫn đến viêm màng bụng, sốc nhiễm trùng và chắc chắn sẽ tử vong”.
Giáo sư Howard Storm đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng cho điều xấu nhất khi cơn đau mỗi lúc càng trở nên tồi tệ hơn. Tuy nhiên, suy nghĩ về cái chết làm ông sợ hãi. “Tôi rất sợ chết vì nó có nghĩa là đèn tắt và hết phim,” ông nói. “Thật là kinh khủng khi nghĩ rằng ở tuổi 38, cái tuổi mà tôi cảm thấy mạnh mẽ và thành công trong cuộc đời mình, thì tất cả lại kết thúc một cách đáng tiếc như vậy.”. Howard nói lời vĩnh biệt vợ, gửi lời chào tới gia đình và bạn bè trước khi rơi vào trạng thái mất ý thức.
“Thật là kinh khủng khi nghĩ đến ở tuổi 38, cái tuổi mà tôi cảm thấy mạnh mẽ và thành công trong cuộc đời mình, thì tất cả lại kết thúc một cách đáng tiếc như vậy”. Ảnh: thewest.com.au
Địa ngục chờ đón
Không lâu sau khi ông mất ý thức, ông có một kinh nghiệm hồn lìa khỏi xác rất kỳ lạ, ông thấy mình đang đứng cạnh giường, thấy chính mình đang nằm đó. Khi ông đứng đó, ông nhận thấy mình không còn cảm thấy đau đớn trong dạ dày nữa. Phản ứng đầu tiên của ông là: “Điều này thật điên rồ! Làm sao mình có thể đứng ở đây và nhìn thấy mình đang nằm đó nhỉ?”. Ông cố gắng giao tiếp với vợ và một bệnh nhân nằm cùng phòng, nhưng cả hai đều không nghe thấy ông nói.
“Điều này thật điên rồ! Làm sao mình có thể đứng ở đây và nhìn thấy mình đang nằm đó nhỉ?”. Ảnh: YouTube
Ông liên tục tự hỏi, rằng đây là một giấc mơ? nhưng ông biết không phải, ông cảm thấy tỉnh táo và đầy sức sống hơn bao giờ hết, các giác quan của ông nhạy bén hơn bình thường. Ông cảm thấy sàn nhà khá mát, lòng bàn chân ông hơi ẩm. Rồi ông nghe thấy nhiều tiếng nói vọng ra từ phía cửa, gọi tên mình. Liệu họ có phải là bác sĩ hay y tá đến điều trị cho ông? Ông vội bước tới nơi có những tiếng gọi vang vọng: “Nhanh lên, đến đây rồi ông sẽ biết”.
Cảm thấy kỳ lạ xen chút tò mò, ông bước về phía cánh cửa dẫn ra lối hành lang phảng phất chút sương mù ma mị. Howard nhìn thấy những hình hài kỳ dị đứng cách đó không xa đang gọi tên ông, nhưng khi ông tiến đến gần thì họ đột ngột lui vào màn sương. Càng tiến đến gần để nhìn cho rõ, họ lại càng nhanh chóng ẩn vào màn sương mù… và trong suốt hành trình như vậy, những sinh vật này liên tục thúc giục ông đi theo họ.
Cảm thấy kỳ lạ xen chút tò mò, ông bước về phía cánh cửa dẫn ra lối hành lang phảng phất màn lớp sương mù ma mị. Ảnh: express.co.uk
Howard càng ngày càng rời xa căn phòng bệnh viện, nhưng thỉnh thoảng ông vẫn quay lại nhìn cơ thể mình vẫn nằm đó bất động, cảm giác như ông và cơ thể đó cách xa cả triệu dặm. Càng đi, ông thấy màn sương càng dày, càng tối và nhóm sinh mệnh bí ẩn ngày càng đông.
Lúc đầu họ khá vui vẻ, nhã nhặn, nhưng một vài trong số đó bắt đầu trở nên hung hăng, tức giận và thô lỗ. Cảm nhận họ đang bàn luận về mình nên Howard tiến tới gần để nghe rõ hơn thì chợt nghe thấy tiếng thì thầm vọng lại: “Suỵt, ông ta có thể nghe thấy đó, ông ta có thể nghe thấy đó”. Dường như có một ai đó cảnh báo nhóm người hung hăng kia nên cẩn trọng, nếu không ông sẽ sợ mà chạy mất.
Howard dồn dập hỏi nhưng họ không trả lời mà còn giục ông đi tiếp. “Cuối cùng thì mọi thứ xung quanh tôi tối đen, tôi đã rất sợ và định sẽ không đi xa hơn nữa, tôi muốn quay về.” Nhưng có một người nói “Ông gần đến rồi.” Howard đứng lại và nói một cách cứng rắn “Tôi không đi nữa.” Cảm thấy bất ổn, đặc biệt khi thấy nhóm người này trở nên hung tợn hơn, ông muốn quay trở về, nhưng bốn bề chỉ là sương mù ẩm thấp, lạnh lẽo, không nhìn thấy đường đi.
Ông muốn quay trở về, nhưng bốn bề chỉ là sương mù ẩm thấp, lạnh lẽo, không nhìn thấy đường đi. Ảnh: 2.bp.blogspot.com
Trong không gian bất định, một số trong họ bắt đầu la hét, mắng chửi, xô đẩy buộc ông phải tự vệ. Chúng ùa vào đánh đập, cấu xé ông. Dường như bọn họ coi ông như một trò tiêu khiển theo kiểu “mèo vờn chuột”. Nỗi đau của Howard dường như là niềm vui thích của chúng. Ông cảm nhận được rằng chúng không phải con người, bởi chúng vô cùng tà ác. Kiệt sức, Howard nằm đó rồi lịm dần. Điều này còn tồi tệ hơn cả việc ông muốn kết liễu sự sống chỉ vài giờ trước đó trong cơn đau đớn cùng cực vì thủng dạ dày.
Trong khoảnh khắc đen tối nhất, một giọng nói đột nhiên vang lên trong đầu ông: “Hãy cầu nguyện Chúa”. Vốn là một người vô thần, ông phản hồi lại: “Tôi không biết cầu nguyện”. Giọng nói lại vang lên, nhắc ông hãy cầu nguyện Chúa. Trong thân xác tả tơi đau đớn, con người theo chủ nghĩa vô thần ấy đã hét to cầu nguyện Chúa: “Đức Giê-hô-va là Đấng chăn giữ con, và con sẽ chẳng thiếu thốn điều gì…” – lời cầu nguyện mà ông chưa từng bao giờ biết tới, và như thể có một thế lực thần thánh đến giúp ông ngay lập tức.
Kỳ lạ thay, nhóm người hung dữ bắt đầu trở nên hoảng loạn, la hét, và bắt ông không được cầu nguyện nữa. Nhưng Howard nhận thấy có điều rất lạ, đó là ông càng cầu nguyện, càng kêu cầu danh Chúa, thì chúng càng tránh xa ông. Ông tiếp tục hô vang lời cầu nguyện “Lạy Cha chúng con ở trên trời” trong màn đêm mù mịt cho tới khi chúng hoàn toàn mất dạng. Ông không thể ngờ những câu tụng trong nhà thờ lại có ảnh hưởng lớn lao đến vậy đối với những sinh mệnh tà ác kia.
Ảnh: twimg.com
Thiên đàng thật tuyệt diệu
Rồi điều kỳ lạ nhất xảy ra. Ông thấy mình liên tục ngâm nga giai điệu bài hát “Jesus loves me, yes I know” (Chúa Giê-su thương yêu con và con biết điều đó) mà ông biết từ thuở nhỏ. Trong thời khắc tuyệt vọng nhất, Howard không lý giải được tại sao ông hát bài đó và trong sâu thẳm nội tâm mình, ông hô lớn thành tiếng: “Chúa Giê-su, xin Người cứu rỗi con”.
Sau lời cầu nguyện đó, đột nhiên ông nhìn thấy từ màn đêm tăm tối một luồng ánh sáng rực rỡ xuất hiện và càng lúc càng đến gần hơn. Ông thấy mình được tắm trong luồng ánh sáng tuyệt đẹp và được nhấc bổng lên không trung. Rồi ông nhìn thấy tất cả các vết thương trên thân thể lập tức được chữa lành.
Trong luồng ánh sáng rực rỡ và thuần khiết ấy, ông cảm nhận một sự bao dung vô điều kiện và rất to lớn từ luồng sáng này. Trường năng lượng ấm áp bao dung, phát ánh hào quang rực rỡ không thể diễn tả bằng lời. Nước mắt ông tuôn rơi rồi ông cùng luồng sáng bay ra khỏi khu vực tối tăm đó.
Bay xuyên ra khỏi màn đêm, ông nhận thấy xung quanh ông là vô số sinh mệnh phát sáng như các ngôi sao trên bầu trời. Trước mắt ông như thể là một quang cảnh siêu phóng đại của một thiên hà chứa dày đặc các ngôi sao bên trong, và ở phía trung tâm là một nguồn sáng khổng lồ, mà ông cho là Đấng Sáng Thế. Chứng kiến cảnh tượng đó, ông chợt thốt lên: “Hãy đưa con trở về” vì cảm thấy xấu hổ rằng mình không xứng để đến chốn tuyệt diệu này.
Trước mắt ông như thể là một quang cảnh siêu phóng đại của một thiên hà chứa dày đặc các ngôi sao bên trong, và ở phía trung tâm là một nguồn sáng khổng lồ, mà ông cho là Đấng Sáng Thế. Ảnh: sieuthikid.com
Người bạn ánh sáng dường như nhìn thấu suy nghĩ của ông, Howard chợt nghe thấy một giọng nam vang lên: “Con thuộc về nơi đây”. Trong giây lát, có thêm khoảng gần chục thực thể ánh sáng nữa, vô cùng tuyệt đẹp, bao quanh lấy ông. Là một họa sĩ, Howard biết có ba màu sơ cấp, ba màu thứ cấp, và sáu màu cao cấp trong vùng quang phổ mà mắt người có thể nhìn thấy được.
Phổ ánh sáng khả kiến – Những màu sắc con người có thể nhìn thấy được. Ảnh: Thư Viện Vật Lý
Nhưng trong thế giới mỹ diệu này, ông nhìn thấy hơn 80 màu sắc cơ bản, rất nhiều trong số đó ông chưa từng được nhìn thấy trước đây, đẹp không cách nào diễn tả nên lời. Những sinh mệnh ánh sáng này có thể đọc mọi thứ trong tâm trí của ông và đưa giọng nói của họ vào đầu não ông. Mỗi người đều có tính cách, giọng nói đặc thù và giao tiếp với ông thông qua dạng thức thần giao cách cảm. Ông được bảo rằng, vô số những sinh mệnh kia đều phải quay trở lại nơi nguyên lai đản sinh ra họ.
Triển hiện cuộc đời
Tiếp theo họ cho ông xem lại cuộc đời mình, “Tôi thấy mình trở thành một người ích kỷ, không có tình yêu thương. Tôi đã trở thành một giáo sư nghệ thuật thành công và có danh tiếng ở tuổi 27, lại làm trưởng khoa, nhưng tôi lại là một kẻ khó ưa”, Howard hồi tưởng.
Khi mỗi sự kiện trong cuộc đời Howard triển hiện ra, những người bạn ánh sáng đều bày tỏ thái độ vui vẻ tán đồng hay buồn rầu thất vọng, tuy nhiên, tất cả trái ngược với suy nghĩ của ông. Ví dụ, họ không coi trọng đến thành tích yếu kém thời trung học của ông, cũng như tỏ ra thờ ơ trước thành quả mà ông rất tự hào trong cuộc đời. Điều duy nhất họ lưu tâm chính là cách ông đối xử với người khác. Nếu ông đối xử với mọi người bằng tấm lòng bao dung, họ rất hoan hỷ.
Mỗi sự kiện trong cuộc đời Howard triển hiện ra, họ đều bày tỏ thái độ vui vẻ tán đồng hay đau buồn, thương tiếc, nhưng đều trái ngược với suy nghĩ của ông. Ảnh: patheos.com
Ông được xem những lần ông cư xử không chân thành với những người xung quanh. Ví dụ, hình ảnh về một sinh viên bước vào phòng ông, giãi bày vấn đề cá nhân. Ông ngồi đó cố tỏ ra kiên nhẫn lắng nghe, nhưng thực chất ông đang chán ngán chẳng muốn nghe. Ông liên tục nhìn đồng hồ trên bàn làm việc, nôn nóng chỉ mong cậu sinh viên ra khỏi phòng.
Khi còn là một cậu bé, Howard hận người cha vì ít dành thời gian cho ông mà không hề biết cha mình phải cật lực làm việc căng thẳng. Thay vì chào đón mỗi khi cha trở về nhà vào cuối ngày làm việc vất vả bằng nụ cười thì ông lại tỏ ra lạnh nhạt và thờ ơ. Suốt cả cuộc đời, ông đều nghĩ cha mình là một người vũ phu, còn ông là một nạn nhân bị áp bức.
Ảnh: assets-sg.theasianparent.com
Trong cuộc đời, ông cũng đã từng mở cuốn Kinh Thánh vài lần, nhưng chỉ là để tìm bới các mâu thuẫn và vấn đề với lòng đầy nghi hoặc.
Tương lai của thế giới
Rồi ông được thấy quang cảnh thế giới trong tương lai. Thời điểm trải nghiệm cận tử của Howard là vào năm 1985, lúc đó thế giới đang trải qua thời kỳ Chiến tranh Lạnh và đối mặt với nguy cơ bùng nổ chiến tranh hạt nhân. Qua thần giao cách cảm, Howard nhận được câu trả lời: “Sẽ không xảy ra bất kỳ cuộc chiến tranh hạt nhân nào đâu, vì Chúa trân quý thế giới này”.
Người bạn ánh sáng đi cùng cho Howard biết, có thể sẽ có một hai vũ khí hạt nhân khai hỏa, nhưng sẽ không xảy ra chiến tranh hạt nhân trên quy mô lớn. Con người sống trên Trái Đất khơi mào rất nhiều cuộc chiến tranh, nhưng chỉ vài cuộc chiến tranh được cho phép xảy ra, mục đích chính là để thức tỉnh nhân loại.
“Sẽ không xảy ra bất kỳ cuộc chiến tranh hạt nhân nào đâu, vì Chúa trân quý thế giới này”. Ảnh: cdn-images-1.medium.com
Những người bạn ánh sáng nói với ông, mọi thứ trên Trái Đất đều được Đức Sáng Thế tạo nên. Những sinh mệnh thần thánh quan tâm đến tất cả con người thế gian. Họ không coi trọng việc người này vượt trội hơn so với người khác. Trái lại, họ muốn tất cả mọi người yêu thương lẫn nhau, thậm chí quan tâm đến người khác nhiều hơn chính bản thân mình.
Họ giải thích rằng, sự thay đổi bắt đầu từ một người. Một người thay đổi tác động tích cực đến người thứ hai, thứ ba… và cứ như vậy, toàn thế giới sẽ thay đổi. Đây là cách duy nhất. Nhân loại trong viễn cảnh tươi sáng này không quan tâm đến kiến thức máy móc khoa học. Họ quan tâm đến trí huệ. Đó là vì tất cả những gì thuộc phạm trù kiến thức, họ đều có thể được biết thông qua việc cầu nguyện và có Đức tin.
Trong thế giới mới này, tiêu chuẩn đạo đức con người được duy trì ở mức rất cao. Không có sự lo âu, thù hận hay tranh đấu. Mọi người đều sống thiện hòa và có niềm tin tâm linh sâu sắc. Một bầu không khí hòa ái bao phủ khắp mọi nơi. Với tâm thái đó, và thông qua cầu nguyện, họ được trợ giúp để làm nên rất nhiều điều kỳ diệu.
Trong thế giới mới này, tiêu chuẩn đạo đức con người được duy trì ở mức rất cao. Không có sự lo âu, thù hận hay tranh đấu. Ảnh: gizmodo.com
Tại thế giới tuyệt vời này, mọi giao tiếp đều qua thần giao cách cảm và thân thể của mọi người đều nhẹ nhàng, phiêu lãng, có thể di chuyển từ nơi này sang nơi khác trong tích tắc.
Cái chết trong thế giới này không đáng sợ. Khi thân xác nằm xuống, linh hồn sẽ bay lên trước sự hân hoan của mọi người. Không phải bởi họ không tiếc thương người đã khuất, mà là vì họ đều có thể nhìn thấy cảnh tượng mỹ diệu chốn thiên đường, thấy các thiên thần hạ xuống để đón người đi.
Quang cảnh tương lai thế giới mới hiện ra trước mắt khiến Howard vô cùng chấn động và kinh ngạc.
Quang cảnh tương lai thế giới mới hiện ra trước mắt khiến Howard vô cùng chấn động và kinh ngạc. Ảnh: tbquk.org
Khi người ta lâm chung
Thông qua các thực thể ánh sáng, Howard biết được rằng sau khi chết mỗi sinh mệnh đều sẽ nhận được sự phán xét thích hợp. Linh hồn những người tốt sẽ hướng về phía nguồn sáng phía trên, tiến nhập vào cảnh giới mỹ diệu chốn thiên đường. Tuy nhiên, cũng có những người sẽ bị kéo vào bóng tối u ám, giống như trải nghiệm của Howard dưới địa ngục.
Ảnh: icytales.com
Ảnh: z3news.com
Ngoài ra, phương thức đánh giá con người cũng không giống như Howard nhìn nhận. Những người bạn ánh sáng cho biết, Đấng Sáng Thế sẽ nhìn xét toàn thể một sinh mệnh, và biết được sâu thẳm trong tâm của mỗi người. Một người có thể trông nhếch nhác, xấu xí nhưng có thể lại là một người rất tốt. Ngược lại, một người trông rất tốt, nhưng có thể là một người xấu.
Sứ mệnh Ngày trở về
Quyến luyến chốn không gian mỹ diệu, Howard thực sự không muốn trở về. Ông nói việc trở về chốn nhân gian đối với ông sẽ vô cùng thống khổ. Theo ông, thế giới con người là nơi đầy rẫy sự tranh đấu và thù hận. Những người bạn ánh sáng an ủi ông, rằng ông cần phải trở lại thế giới của mình để dung luyện tâm tính, trở nên thuần khiết hơn, mới có thể phù hợp với cảnh giới mà ông đang được trải nghiệm.
Khi Howard lo lắng rằng mình sẽ phạm lỗi lầm như xưa nếu quay trở về thế giới thực tại, những người bạn ánh sáng đã nói với ông rằng, con người ai cũng mắc sai lầm, nhưng cần trực diện thừa nhận nó và cố gắng không tái phạm. Họ cũng nhắc Howard, điều quan trọng là cần giữ vững tiêu chuẩn đạo đức và sự trung thực, không nên vi phạm điều này chỉ vì để có được sự thừa nhận của người khác.
Họ không bảo ông phải thực hiện một nhiệm vụ hay sứ mệnh nào, Howard đã băn khoăn, phải chăng mình cần phải xây một đền thờ, hay nhà thờ để thờ phụng Chúa. Trước tâm tư của ông, họ trả lời rằng những công trình đó là việc của nhân loại, điều quan trọng đối với ông là là, cần trở lại sống một cuộc đời khác, biết chia sẻ bao dung với mọi người.
Sau khi được trải nghiệm và gặp gỡ những thể sinh mệnh tại thiên đường, luồng tư tưởng của Howard nhắc nhở ông phải quay trở lại cuộc sống thực tại. “Và như thế, tôi đã trở lại. Trở lại cơ thể đầy đau đớn của tôi”. Howard tỉnh dậy trong bệnh viện ở Paris khi đã mất ý thức trong vòng 30 phút. Khi Howard mở mắt, ông nghe thấy y tá nói: “Bác sĩ đã đến bệnh viện và họ sẽ phẫu thuật cho ông”.
Khi sức khỏe hồi phục, Howard bắt đầu nghiền ngẫm Kinh Thánh và kể lại những trải nghiệm kỳ diệu trong 30 phút hôn mê, nhưng “những người bạn vô thần của tôi ít tin vào câu chuyện tôi kể, giống hệt như tôi khi xưa”, ông nhớ lại.
GS Howard Storm ngày nay. Ảnh: canacopegdl.com
Giáo sư Howard bắt tay viết một cuốn sách về trải nghiệm của mình, có tên: “My Descent Into Death” (Hành trình vào Cõi Chết), ông cho biết, sứ mệnh của ông khi viết ra cuốn sách, là chủ yếu gửi tới những người chưa có Đức tin vào Thiên Chúa. Ông cảm thấy lòng bao dung của mình đã mở rộng hơn đối với tất cả mọi người. Sau này, ông đã từ bỏ hàm vị giáo sư và công việc ở trường Đại học để trở thành một mục sư giảng đạo trong nhà thờ.
Bìa cuốn sách “Descent into Death”. Ảnh: s1-ssl.dmcdn.net
Quý Khải
Ngày định mệnh
Giáo sư Howard Storm dạy môn Nghệ thuật tại ĐH Northern Kentucky (Mỹ) từng là người rất vô thần. Theo ông, bất cứ thứ gì không thể nhìn thấy, sờ được, hay cảm nhận bằng năm giác quan đều không hề tồn tại. Ông tin chắc rằng thế giới vật chất bề mặt này đã bao hàm tất cả và không gì có thể tồn tại bên ngoài phạm vi của khoa học.
“Tôi là một giáo sư đại học được coi là ‘ biết tất cả ’, và trường đại học là một trong những nơi có những người có những đầu óc khép kín nhất”. Thậm chí ông còn cho rằng, niềm tin tâm linh hay tín ngưỡng tôn giáo chỉ là những điều huyễn hoặc khiến người ta tự đánh lừa bản thân mình mà thôi. Cho đến một ngày….
… Trưa 1/6/1985, ngày cuối cùng trong chuyến lưu diễn nghệ thuật Châu Âu của trường Đại học mà giáo sư Howard Storm giảng dạy, trong khi đang đến thăm phòng tranh của họa sĩ Delacroix, đột nhiên ông hét lớn và ngã quỵ xuống sàn nhà, đau đớn quằn quại la hét, vợ ông đã rất hoảng loạn, ngay lập tức gọi bác sĩ. “Tôi bị thủng tá tràng, bác sĩ nói cần phải phẫu thuật ngay, nếu trong vòng 5 tiếng nữa mà không phẫu thuật tôi có thể sẽ mất mạng”, giáo sư Howard Storm hồi tưởng .
Thật không may cho Howard, tai nạn này lại xảy ra vào ngày thứ Bảy, và tại bệnh viện hôm đó không có nhiều bác sĩ trực. Ông nhận được thông báo phải chờ đến 9h tối mới có bác sĩ phẫu thuật, nghĩa là ca cấp cứu này sẽ phải đợi 10 tiếng đồng hồ. “Tôi chỉ nằm ở đó chờ chết,” Howard kể. “Trong khi đó, những chất ở trong ruột đã chảy vào khoang bụng, và chẳng mấy chốc sẽ dẫn đến viêm màng bụng, sốc nhiễm trùng và chắc chắn sẽ tử vong”.
Giáo sư Howard Storm đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng cho điều xấu nhất khi cơn đau mỗi lúc càng trở nên tồi tệ hơn. Tuy nhiên, suy nghĩ về cái chết làm ông sợ hãi. “Tôi rất sợ chết vì nó có nghĩa là đèn tắt và hết phim,” ông nói. “Thật là kinh khủng khi nghĩ rằng ở tuổi 38, cái tuổi mà tôi cảm thấy mạnh mẽ và thành công trong cuộc đời mình, thì tất cả lại kết thúc một cách đáng tiếc như vậy.”. Howard nói lời vĩnh biệt vợ, gửi lời chào tới gia đình và bạn bè trước khi rơi vào trạng thái mất ý thức.
Địa ngục chờ đón
Không lâu sau khi ông mất ý thức, ông có một kinh nghiệm hồn lìa khỏi xác rất kỳ lạ, ông thấy mình đang đứng cạnh giường, thấy chính mình đang nằm đó. Khi ông đứng đó, ông nhận thấy mình không còn cảm thấy đau đớn trong dạ dày nữa. Phản ứng đầu tiên của ông là: “Điều này thật điên rồ! Làm sao mình có thể đứng ở đây và nhìn thấy mình đang nằm đó nhỉ?”. Ông cố gắng giao tiếp với vợ và một bệnh nhân nằm cùng phòng, nhưng cả hai đều không nghe thấy ông nói.
Ông liên tục tự hỏi, rằng đây là một giấc mơ? nhưng ông biết không phải, ông cảm thấy tỉnh táo và đầy sức sống hơn bao giờ hết, các giác quan của ông nhạy bén hơn bình thường. Ông cảm thấy sàn nhà khá mát, lòng bàn chân ông hơi ẩm. Rồi ông nghe thấy nhiều tiếng nói vọng ra từ phía cửa, gọi tên mình. Liệu họ có phải là bác sĩ hay y tá đến điều trị cho ông? Ông vội bước tới nơi có những tiếng gọi vang vọng: “Nhanh lên, đến đây rồi ông sẽ biết”.
Cảm thấy kỳ lạ xen chút tò mò, ông bước về phía cánh cửa dẫn ra lối hành lang phảng phất chút sương mù ma mị. Howard nhìn thấy những hình hài kỳ dị đứng cách đó không xa đang gọi tên ông, nhưng khi ông tiến đến gần thì họ đột ngột lui vào màn sương. Càng tiến đến gần để nhìn cho rõ, họ lại càng nhanh chóng ẩn vào màn sương mù… và trong suốt hành trình như vậy, những sinh vật này liên tục thúc giục ông đi theo họ.
Howard càng ngày càng rời xa căn phòng bệnh viện, nhưng thỉnh thoảng ông vẫn quay lại nhìn cơ thể mình vẫn nằm đó bất động, cảm giác như ông và cơ thể đó cách xa cả triệu dặm. Càng đi, ông thấy màn sương càng dày, càng tối và nhóm sinh mệnh bí ẩn ngày càng đông.
Lúc đầu họ khá vui vẻ, nhã nhặn, nhưng một vài trong số đó bắt đầu trở nên hung hăng, tức giận và thô lỗ. Cảm nhận họ đang bàn luận về mình nên Howard tiến tới gần để nghe rõ hơn thì chợt nghe thấy tiếng thì thầm vọng lại: “Suỵt, ông ta có thể nghe thấy đó, ông ta có thể nghe thấy đó”. Dường như có một ai đó cảnh báo nhóm người hung hăng kia nên cẩn trọng, nếu không ông sẽ sợ mà chạy mất.
Howard dồn dập hỏi nhưng họ không trả lời mà còn giục ông đi tiếp. “Cuối cùng thì mọi thứ xung quanh tôi tối đen, tôi đã rất sợ và định sẽ không đi xa hơn nữa, tôi muốn quay về.” Nhưng có một người nói “Ông gần đến rồi.” Howard đứng lại và nói một cách cứng rắn “Tôi không đi nữa.” Cảm thấy bất ổn, đặc biệt khi thấy nhóm người này trở nên hung tợn hơn, ông muốn quay trở về, nhưng bốn bề chỉ là sương mù ẩm thấp, lạnh lẽo, không nhìn thấy đường đi.
Trong không gian bất định, một số trong họ bắt đầu la hét, mắng chửi, xô đẩy buộc ông phải tự vệ. Chúng ùa vào đánh đập, cấu xé ông. Dường như bọn họ coi ông như một trò tiêu khiển theo kiểu “mèo vờn chuột”. Nỗi đau của Howard dường như là niềm vui thích của chúng. Ông cảm nhận được rằng chúng không phải con người, bởi chúng vô cùng tà ác. Kiệt sức, Howard nằm đó rồi lịm dần. Điều này còn tồi tệ hơn cả việc ông muốn kết liễu sự sống chỉ vài giờ trước đó trong cơn đau đớn cùng cực vì thủng dạ dày.
Trong khoảnh khắc đen tối nhất, một giọng nói đột nhiên vang lên trong đầu ông: “Hãy cầu nguyện Chúa”. Vốn là một người vô thần, ông phản hồi lại: “Tôi không biết cầu nguyện”. Giọng nói lại vang lên, nhắc ông hãy cầu nguyện Chúa. Trong thân xác tả tơi đau đớn, con người theo chủ nghĩa vô thần ấy đã hét to cầu nguyện Chúa: “Đức Giê-hô-va là Đấng chăn giữ con, và con sẽ chẳng thiếu thốn điều gì…” – lời cầu nguyện mà ông chưa từng bao giờ biết tới, và như thể có một thế lực thần thánh đến giúp ông ngay lập tức.
Kỳ lạ thay, nhóm người hung dữ bắt đầu trở nên hoảng loạn, la hét, và bắt ông không được cầu nguyện nữa. Nhưng Howard nhận thấy có điều rất lạ, đó là ông càng cầu nguyện, càng kêu cầu danh Chúa, thì chúng càng tránh xa ông. Ông tiếp tục hô vang lời cầu nguyện “Lạy Cha chúng con ở trên trời” trong màn đêm mù mịt cho tới khi chúng hoàn toàn mất dạng. Ông không thể ngờ những câu tụng trong nhà thờ lại có ảnh hưởng lớn lao đến vậy đối với những sinh mệnh tà ác kia.
Thiên đàng thật tuyệt diệu
Rồi điều kỳ lạ nhất xảy ra. Ông thấy mình liên tục ngâm nga giai điệu bài hát “Jesus loves me, yes I know” (Chúa Giê-su thương yêu con và con biết điều đó) mà ông biết từ thuở nhỏ. Trong thời khắc tuyệt vọng nhất, Howard không lý giải được tại sao ông hát bài đó và trong sâu thẳm nội tâm mình, ông hô lớn thành tiếng: “Chúa Giê-su, xin Người cứu rỗi con”.
Sau lời cầu nguyện đó, đột nhiên ông nhìn thấy từ màn đêm tăm tối một luồng ánh sáng rực rỡ xuất hiện và càng lúc càng đến gần hơn. Ông thấy mình được tắm trong luồng ánh sáng tuyệt đẹp và được nhấc bổng lên không trung. Rồi ông nhìn thấy tất cả các vết thương trên thân thể lập tức được chữa lành.
Trong luồng ánh sáng rực rỡ và thuần khiết ấy, ông cảm nhận một sự bao dung vô điều kiện và rất to lớn từ luồng sáng này. Trường năng lượng ấm áp bao dung, phát ánh hào quang rực rỡ không thể diễn tả bằng lời. Nước mắt ông tuôn rơi rồi ông cùng luồng sáng bay ra khỏi khu vực tối tăm đó.
Bay xuyên ra khỏi màn đêm, ông nhận thấy xung quanh ông là vô số sinh mệnh phát sáng như các ngôi sao trên bầu trời. Trước mắt ông như thể là một quang cảnh siêu phóng đại của một thiên hà chứa dày đặc các ngôi sao bên trong, và ở phía trung tâm là một nguồn sáng khổng lồ, mà ông cho là Đấng Sáng Thế. Chứng kiến cảnh tượng đó, ông chợt thốt lên: “Hãy đưa con trở về” vì cảm thấy xấu hổ rằng mình không xứng để đến chốn tuyệt diệu này.
Người bạn ánh sáng dường như nhìn thấu suy nghĩ của ông, Howard chợt nghe thấy một giọng nam vang lên: “Con thuộc về nơi đây”. Trong giây lát, có thêm khoảng gần chục thực thể ánh sáng nữa, vô cùng tuyệt đẹp, bao quanh lấy ông. Là một họa sĩ, Howard biết có ba màu sơ cấp, ba màu thứ cấp, và sáu màu cao cấp trong vùng quang phổ mà mắt người có thể nhìn thấy được.
Nhưng trong thế giới mỹ diệu này, ông nhìn thấy hơn 80 màu sắc cơ bản, rất nhiều trong số đó ông chưa từng được nhìn thấy trước đây, đẹp không cách nào diễn tả nên lời. Những sinh mệnh ánh sáng này có thể đọc mọi thứ trong tâm trí của ông và đưa giọng nói của họ vào đầu não ông. Mỗi người đều có tính cách, giọng nói đặc thù và giao tiếp với ông thông qua dạng thức thần giao cách cảm. Ông được bảo rằng, vô số những sinh mệnh kia đều phải quay trở lại nơi nguyên lai đản sinh ra họ.
Triển hiện cuộc đời
Tiếp theo họ cho ông xem lại cuộc đời mình, “Tôi thấy mình trở thành một người ích kỷ, không có tình yêu thương. Tôi đã trở thành một giáo sư nghệ thuật thành công và có danh tiếng ở tuổi 27, lại làm trưởng khoa, nhưng tôi lại là một kẻ khó ưa”, Howard hồi tưởng.
Khi mỗi sự kiện trong cuộc đời Howard triển hiện ra, những người bạn ánh sáng đều bày tỏ thái độ vui vẻ tán đồng hay buồn rầu thất vọng, tuy nhiên, tất cả trái ngược với suy nghĩ của ông. Ví dụ, họ không coi trọng đến thành tích yếu kém thời trung học của ông, cũng như tỏ ra thờ ơ trước thành quả mà ông rất tự hào trong cuộc đời. Điều duy nhất họ lưu tâm chính là cách ông đối xử với người khác. Nếu ông đối xử với mọi người bằng tấm lòng bao dung, họ rất hoan hỷ.
Ông được xem những lần ông cư xử không chân thành với những người xung quanh. Ví dụ, hình ảnh về một sinh viên bước vào phòng ông, giãi bày vấn đề cá nhân. Ông ngồi đó cố tỏ ra kiên nhẫn lắng nghe, nhưng thực chất ông đang chán ngán chẳng muốn nghe. Ông liên tục nhìn đồng hồ trên bàn làm việc, nôn nóng chỉ mong cậu sinh viên ra khỏi phòng.
Khi còn là một cậu bé, Howard hận người cha vì ít dành thời gian cho ông mà không hề biết cha mình phải cật lực làm việc căng thẳng. Thay vì chào đón mỗi khi cha trở về nhà vào cuối ngày làm việc vất vả bằng nụ cười thì ông lại tỏ ra lạnh nhạt và thờ ơ. Suốt cả cuộc đời, ông đều nghĩ cha mình là một người vũ phu, còn ông là một nạn nhân bị áp bức.
Trong cuộc đời, ông cũng đã từng mở cuốn Kinh Thánh vài lần, nhưng chỉ là để tìm bới các mâu thuẫn và vấn đề với lòng đầy nghi hoặc.
Tương lai của thế giới
Rồi ông được thấy quang cảnh thế giới trong tương lai. Thời điểm trải nghiệm cận tử của Howard là vào năm 1985, lúc đó thế giới đang trải qua thời kỳ Chiến tranh Lạnh và đối mặt với nguy cơ bùng nổ chiến tranh hạt nhân. Qua thần giao cách cảm, Howard nhận được câu trả lời: “Sẽ không xảy ra bất kỳ cuộc chiến tranh hạt nhân nào đâu, vì Chúa trân quý thế giới này”.
Người bạn ánh sáng đi cùng cho Howard biết, có thể sẽ có một hai vũ khí hạt nhân khai hỏa, nhưng sẽ không xảy ra chiến tranh hạt nhân trên quy mô lớn. Con người sống trên Trái Đất khơi mào rất nhiều cuộc chiến tranh, nhưng chỉ vài cuộc chiến tranh được cho phép xảy ra, mục đích chính là để thức tỉnh nhân loại.
Những người bạn ánh sáng nói với ông, mọi thứ trên Trái Đất đều được Đức Sáng Thế tạo nên. Những sinh mệnh thần thánh quan tâm đến tất cả con người thế gian. Họ không coi trọng việc người này vượt trội hơn so với người khác. Trái lại, họ muốn tất cả mọi người yêu thương lẫn nhau, thậm chí quan tâm đến người khác nhiều hơn chính bản thân mình.
Họ giải thích rằng, sự thay đổi bắt đầu từ một người. Một người thay đổi tác động tích cực đến người thứ hai, thứ ba… và cứ như vậy, toàn thế giới sẽ thay đổi. Đây là cách duy nhất. Nhân loại trong viễn cảnh tươi sáng này không quan tâm đến kiến thức máy móc khoa học. Họ quan tâm đến trí huệ. Đó là vì tất cả những gì thuộc phạm trù kiến thức, họ đều có thể được biết thông qua việc cầu nguyện và có Đức tin.
Trong thế giới mới này, tiêu chuẩn đạo đức con người được duy trì ở mức rất cao. Không có sự lo âu, thù hận hay tranh đấu. Mọi người đều sống thiện hòa và có niềm tin tâm linh sâu sắc. Một bầu không khí hòa ái bao phủ khắp mọi nơi. Với tâm thái đó, và thông qua cầu nguyện, họ được trợ giúp để làm nên rất nhiều điều kỳ diệu.
Tại thế giới tuyệt vời này, mọi giao tiếp đều qua thần giao cách cảm và thân thể của mọi người đều nhẹ nhàng, phiêu lãng, có thể di chuyển từ nơi này sang nơi khác trong tích tắc.
Cái chết trong thế giới này không đáng sợ. Khi thân xác nằm xuống, linh hồn sẽ bay lên trước sự hân hoan của mọi người. Không phải bởi họ không tiếc thương người đã khuất, mà là vì họ đều có thể nhìn thấy cảnh tượng mỹ diệu chốn thiên đường, thấy các thiên thần hạ xuống để đón người đi.
Quang cảnh tương lai thế giới mới hiện ra trước mắt khiến Howard vô cùng chấn động và kinh ngạc.
Khi người ta lâm chung
Thông qua các thực thể ánh sáng, Howard biết được rằng sau khi chết mỗi sinh mệnh đều sẽ nhận được sự phán xét thích hợp. Linh hồn những người tốt sẽ hướng về phía nguồn sáng phía trên, tiến nhập vào cảnh giới mỹ diệu chốn thiên đường. Tuy nhiên, cũng có những người sẽ bị kéo vào bóng tối u ám, giống như trải nghiệm của Howard dưới địa ngục.
Ngoài ra, phương thức đánh giá con người cũng không giống như Howard nhìn nhận. Những người bạn ánh sáng cho biết, Đấng Sáng Thế sẽ nhìn xét toàn thể một sinh mệnh, và biết được sâu thẳm trong tâm của mỗi người. Một người có thể trông nhếch nhác, xấu xí nhưng có thể lại là một người rất tốt. Ngược lại, một người trông rất tốt, nhưng có thể là một người xấu.
Sứ mệnh Ngày trở về
Quyến luyến chốn không gian mỹ diệu, Howard thực sự không muốn trở về. Ông nói việc trở về chốn nhân gian đối với ông sẽ vô cùng thống khổ. Theo ông, thế giới con người là nơi đầy rẫy sự tranh đấu và thù hận. Những người bạn ánh sáng an ủi ông, rằng ông cần phải trở lại thế giới của mình để dung luyện tâm tính, trở nên thuần khiết hơn, mới có thể phù hợp với cảnh giới mà ông đang được trải nghiệm.
Khi Howard lo lắng rằng mình sẽ phạm lỗi lầm như xưa nếu quay trở về thế giới thực tại, những người bạn ánh sáng đã nói với ông rằng, con người ai cũng mắc sai lầm, nhưng cần trực diện thừa nhận nó và cố gắng không tái phạm. Họ cũng nhắc Howard, điều quan trọng là cần giữ vững tiêu chuẩn đạo đức và sự trung thực, không nên vi phạm điều này chỉ vì để có được sự thừa nhận của người khác.
Họ không bảo ông phải thực hiện một nhiệm vụ hay sứ mệnh nào, Howard đã băn khoăn, phải chăng mình cần phải xây một đền thờ, hay nhà thờ để thờ phụng Chúa. Trước tâm tư của ông, họ trả lời rằng những công trình đó là việc của nhân loại, điều quan trọng đối với ông là là, cần trở lại sống một cuộc đời khác, biết chia sẻ bao dung với mọi người.
Sau khi được trải nghiệm và gặp gỡ những thể sinh mệnh tại thiên đường, luồng tư tưởng của Howard nhắc nhở ông phải quay trở lại cuộc sống thực tại. “Và như thế, tôi đã trở lại. Trở lại cơ thể đầy đau đớn của tôi”. Howard tỉnh dậy trong bệnh viện ở Paris khi đã mất ý thức trong vòng 30 phút. Khi Howard mở mắt, ông nghe thấy y tá nói: “Bác sĩ đã đến bệnh viện và họ sẽ phẫu thuật cho ông”.
Khi sức khỏe hồi phục, Howard bắt đầu nghiền ngẫm Kinh Thánh và kể lại những trải nghiệm kỳ diệu trong 30 phút hôn mê, nhưng “những người bạn vô thần của tôi ít tin vào câu chuyện tôi kể, giống hệt như tôi khi xưa”, ông nhớ lại.
Giáo sư Howard bắt tay viết một cuốn sách về trải nghiệm của mình, có tên: “My Descent Into Death” (Hành trình vào Cõi Chết), ông cho biết, sứ mệnh của ông khi viết ra cuốn sách, là chủ yếu gửi tới những người chưa có Đức tin vào Thiên Chúa. Ông cảm thấy lòng bao dung của mình đã mở rộng hơn đối với tất cả mọi người. Sau này, ông đã từ bỏ hàm vị giáo sư và công việc ở trường Đại học để trở thành một mục sư giảng đạo trong nhà thờ.
Quý Khải