Bằng các công nghệ hiện đại, các nhà khoa học có thể theo dõi hoạt động của các luồng plasma này. Họ tạo ra các đoạn phim, thậm chí là bản đồ 3D mô phỏng hoạt động của chúng.
Cleo Loi, nhà thiên văn học thuộc Trung tâm vật liệu địa cầu bầu trời, Đại học Sydney, Úc đã phát hiện ra những luồng sáng độc đáo này.
Bà chia sẻ: ‘Trong hơn 60 năm, các nhà khoa học tin rằng những cấu trúc này tồn tại nhưng đây là lần đầu tiên con người có được những bằng chứng trực quan về luồng plasma’.
Việc khám phá cấu trúc này được đánh giá là rất quan trọng vì chúng là nguyên nhân gây ra các biến dạng tín hiệu, ảnh hưởng đến các hệ thống định vị vệ tinh dân dụng của con người.
Vùng không gian xung quanh Trái đất bị từ trường của chính nó tác động, các nhà khoa học gọi đó là từ quyển. Tuy nhiên, khu vực này cũng tồn tại nhiều plasma do không khí bị ion hóa dưới tác động từ mặt trời.
Plasma tồn tại ở tầng điện ly, lớp trong cùng của từ quyển. Mỗi luồng plasma rộng từ 10 đến 50 km, có thể kéo dài từ vài trăm đến hàng nghìn km. Chúng có khả năng hạn chế sự tác động của các tia bức xạ vũ trụ đến Trái Đất.
Do vậy nắm rõ sự hoạt động của chúng sẽ giúp các nhà khoa học hạn chế ảnh hưởng của chúng đến các vệ tinh truyền thông và thiên văn vô tuyến.
Để phát hiện luồng plasma, Cleo Loi đã sử dụng kính thiên văn vô tuyến Murchison Widefield Array (MWA) được lắp đặt trên sa mạc ở miền tây nước Úc.