Rằm tháng Bảy, mùa Vu lan báo hiếu, nhiều người con bật khóc khi nghĩ về công ơn sinh thành cũng như những ngày tháng không còn cha mẹ bên cạnh. Chính vì thế, những bài thơ viết về cha mẹ luôn chạm đến trái tim người mẹ.
Mới đây, anh Nguyễn Đức Lợi (Điện Biên) đã sáng tác chùm thơ “Vu lan nhớ mẹ” và đăng tải trên trang cá nhân của mình. Đọc những vần thơ của anh Nguyễn Đức Lợi ai cũng nghẹn ngào, nhất là những người phải ngậm ngùi, xót xa với đóa hoa hồng trắng trên ngực áo, nhớ về cha mẹ đã đi vào cõi vĩnh hằng.
Chia sẻ với PV báo Người Đưa Tin, anh Nguyễn Đức Lợi cho biết: “Mẹ tôi mất đã được 4 năm rồi, thế nhưng hình bóng mẹ vẫn in đậm trong trái tim tôi. Trước đây nhà tôi nghèo, vất vả và tôi được sinh ra giữa rừng. Mẹ tôi sinh được 9 người con, tôi là con út trong nhà nên tình cảm mẹ dành cho tôi vô cùng đặc biệt.
Ngoài tình yêu, trách nhiệm của một người mẹ, mẹ tôi còn là thầy dạy tôi các kỹ năng sống, sự tử tế và lễ độ ở đời. Không những thế, mẹ tôi còn là bạn chơi, bạn làm cùng của tôi. Mùa Vu lan báo hiếu, tôi muốn dành tặng mẹ những vần thơ, đây cũng là tình cảm thiêng liêng tôi gửi đến mẹ”.
Người con Tây Bắc luôn nhớ về mẹ, dành tặng mẹ chùm thơ “Vu lan nhớ mẹ”.

Được sự đồng ý của tác giả, chúng tôi xin phép giới thiệu những bài thơ viết về mẹ nhân mùa lễ Vu lan của anh Nguyễn Đức Lợi:
VU LAN CỦA MẸ!
Con từng có những tháng ngày tươi đẹp
Mẹ dắt con qua bát ngát núi đồi
Hồn non nớt con được nuôi dưỡng kép
Để bây giờ ngồi nhớ mẹ không thôi!
 
Con từng ước vào một ngày nào đó
Cõng mẹ đi dọc khắp mọi miền con
Con vun xới cả một vùng gian khó
Chỉ để dâng lên thương nhớ mỏi mòn!
 
Con không thể được một lần toại nguyện
Nấu một bát cơm hay trồng một khóm hoa
Ngày của mẹ, vẫn một mình lưu luyến
Lấy truân chuyên năm tháng để làm quà!
 
Sống đã thế và thác rồi cũng thế
Bao nỗi niềm chôn giấu với mình thôi
Hoa là mẹ, thơm trong con vô kể
Con biết chia ai khi mẹ xa rồi…!
 
MẸ ƠI CON CHIẾU THƯỚC PHIM CUỘC ĐỜI
Con thâu tiếng mẹ vào tim
Đêm đêm chiếu lại thước phim cuộc đời
Hàng hiên đen nhánh nụ cười
Nhuộm vào lưng áo đầy vơi nắng đồng
Đèn dầu cặm cụi chấm công
Cuối đời đổi trận tố giông hoang tàn
Khuya nay, mây đến buông màn
Gió ru lời điếu đại ngàn miên thu
Phim vừa phối cảnh thâm u
Mẹ con tay dắt, tay đu vào đời
Bắc chân ngóng một lời mời
Tám mươi chẳng lấy một nhời gửi thưa
Mẹ ngồi cắn chắt hạt mưa
Hạt vương hạt vãi, răng thưa lọt buồn
Cả đời ăn thước ở khuôn
Khi đi, cỏ tiễn về muôn năm nghèo…
 
MẸ ƠI CÓ THẤY GÌ KHÔNG?
Mẹ ơi có thấy gì không
Cơm niêu, nước lã, trầu không, hoa, đèn…?
Mà con thì vẫn chưa quen
Mùa Vu Lan đến buồn chen chúc buồn
Nói đi là Mẹ đi luôn
Chẳng cho con biết ngọn nguồn bể dâu
Con mong có phép nhiệm mầu
Con lên đón Mẹ về hầu tổ tông…
 
Mẹ ơi có thấy gì không
Áo nâu, nón lá, cánh đồng… ngày xưa?
Mẹ dầm tím thẫm chiều mưa
Tím luôn bóng Mẹ như thừa mãi ra
Mẹ như gần lại như xa
Chẳng bao giờ thấy kêu ca một lần
Giờ thì bóng Mẹ trắng ngần
Con giơ tay đỡ tấm thân vô hình…
*
Mẹ đừng ngồi đó lặng thinh
Con không nén nổi lòng mình, Mẹ ơi!
NĐT